Người họ An vẫn luôn ở cùng anh ta, chúng ta sẽ…” Người đàn ông trung niên dùng tay làm động tác vung dao chém xuống.
“Nhất định không được làm thế!” Thiệu Khang thét chói tai làm người đàn ông trước mặt bị anh ta làm cho giật mình.
“Lão đại, ý là…” Người đàn ông trung niên cường tráng khó hiểu nhìn Thiệu Khang.
Sau đó Thiệu Khang mới nhận ra mình bị sốc vì chuyện lần trước, khi nghe tin sẽ phải đối đầu với người đó thì khắp người anh ta nổi da gà theo bản năng, hai chân run lên, sau khi lấy lại tinh thần mới nói tiếp: “Đừng hành động thiếu thận trọng như thế, cứ cho người theo dõi An Đông Hưng cẩn thận. Việc này tôi sẽ tự mình sắp xếp”
Người đàn ông trung niên cường tráng nghe tới An Đông Hưng thì gật đầu.
Thiệu Khang đi đến bên cạnh, lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số, vài giây sau mới có người bắt máy, Thiệu Khang thì thào: “Đại nhân Đức Lăng, ở đây có chuyện phiền phức cần người giúp đỡ “
Không biết đầu bên kia điện thoại nói cái gì, chỉ thấy Thiệu Khang tươi cười gật đầu: “Đúng, đúng, người nói đúng, tôi biết rồi, người đừng lo lắng, chuyện này chắc chắn là lần cuối, vậy được, tôi ở đây sân bay Châu Xuyên chờ người”
Hai giờ chiều.
Bốn giờ trước, toàn bộ nhà hàng Tân Hoa ở Châu Xuyên đã được Ferreth mua lại.
Hôm nay, nhà hàng Tân Hoa đóng cửa, tất cả nhân viên khách sạn đều được nghỉ một ngày.
Trương Thác, Bạch Trình, An Đông Hưng và Tổ Lâm đến khách sạn.
“Anh Trương, anh muốn giới thiệu vài đối tác cho tôi sao?”
An Đông Hưng đi bên cạnh Trương Thác hỏi bằng vẻ mặt khó hiểu.
“Đúng thế” Trương Thác gật đầu.
“Đối tác trên phương diện nào thế? Anh Trương, anh có biết tôi kinh doanh gì không?” Vẻ mặt An Đông Hưng rất tò mò.
“Đừng lo, chắc chắn anh sẽ cần mà”
Bốn người Trương Thác đi về phía sảnh khách sạn.
Hiện giờ trong khách sạn có cả nam cả nữ mặc đồng phục đứng chỉnh tề thành hàng. Khi Trương Thác bước tới, những người này đều ưỡn thẳng ngực ngẩng cao đầu, không khỏi ngước nhìn anh với ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng.