Tay kia thì cầm một cái túi quỷ dị.
Hắn ném hai bảo vật lên trời, trong miệng phát ra những tiếng chú ngữ cổ quái mà Hàn Lập nghe không hiểu.
Tiểu phiên thoáng một cái, từ phía trên phun ra một cổ kim sắc hỏa diễm, mà cái túi thì phun ra một trận bão cát màu lam.
Lão giả há miệng, cũng phun ra một đoàn hỏa vẫn đỏ như máu.
Ba thứ này nhất thời dung hợp vào trong hỏa trụ đang tàn phá kiếm trận.
Trong chốc lát, hồng, lam, vàng, tam sắc quang mang hòa cùng nhau, sau đó hóa thành tam sắc phong hỏa lực, uy lực có thể làm rung chuyển thiên địa, bạo phát trong kiếm trận.
Hàn Lập thấy tình hình không ổn, liên tiếp thúc dục Xuân Lê Kiếm Trận biến hóa ra vô số huyễn thuật.
Nhưng vô luận huyễn hóa ra bất cứ thứ gì, đều bị tam sắc phong hỏa lực đốt cháy.
Bộ dáng Xuân Lê Kiếm Trận không thể ngăn cản nổi.
Thanh sắc quang mạc dưới sự công kích không ngừng của phong hỏa lực, một lát sau thì bắt đầu chợt sáng chợt tối.
Hàn Lập hít một hơi.
Bất quá hắn hoảng sợ như vậy, một nửa bởi vì tam sắc phong hỏa lực, một nửa khác chính là cái túi màu lam mà lão giả họ Đồ lấy ra sau khi biến thân.
Bảo vật này hắn thoạt nhìn rất quen, hình như là một kiện linh bảo trên Hỗn Độn Vạn Linh Bảng, Hỗn Thiên Đại. Bảo vật này mặc dù xếp ở giữa bảng, nhưng lại có vài loại thần thông lợi hại, cho nên danh khí thật sự không nhỏ.
Nhiều năm trước, bảo vật này từng rơi vào tay một vị nhân tộc, nhưng sau khi vị này chết thì bảo vật cũng quỷ dị biến mất. Năm đó vì chiếm đoạt bảo vật này, rất nhiều tu sĩ cấp cao của các tộc tranh giành, nhưng không tìm ra chút manh mối.
Không hiểu thế nào lại rơi vào tay Giác Xi Tộc?
Hàn Lập cảm thấy khó giải quyết, nhưng tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển vì một tiếng hừ nhẹ bỗng vang lên. Trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh ngạc.
Theo lời đồn thì kiện Hỗn Thiên Đại này không thể chỉ có chút thần thông ấy, chẳng lẽ chỉ là một kiện phỏng chế phẩm, hoặc là mình nhìn lầm?
Hàn Lập không thể phán đoán chính xác, nhưng hiện tại cũng không phải là lúc suy nghĩ.
Mắt thấy kiếm trận không thể chống đỡ thêm, Hàn Lập híp mắt, một luồng hàn mang hiện lên.
Nghe đồn Thanh Nguyên Tử dùng kiếm trận này có thể đối phó tồn tại Hợp Thể Kỳ, mặc dù không phải là giả, nhưng hơn phân nửa bởi vì Thanh Nguyên Tử đã tu luyện kiếm quyết này đến mấy tầng cuối, cho nên mới có thể phát huy mười hai thành uy lực.
Mặc dù hắn cũng có thể luyện chế ra Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhưng công pháp tu luyện cũng không phải chỉ chuyên về kiếm trận này, cho nên vài loại thần thông có thể nói là sát chiêu khác vẫn không thể thi triển.
Cho nên không thể vây khốn được lão giả trước mắt.
Bất quá vì hấp thu nhiều thiên địa nguyên khí, làm cho kiếm trận có một loại thần thông uy lực không nhỏ, có thể miễn cưỡng thi triển.
Ánh mắt Hàn Lập chớp động, dường như nghĩ tới điều gì.
Loại thần thông này vô cùng lợi hại, một khi thi triển ra, bất luận có hữu hiệu hay không thì sợ rằng bản thân kiếm trận cũng lập tức bị phá hỏng.
Nhưng tình huống trước mắt cũng có thể thử một lần.
Nếu không hiệu quả thì chỉ có thể vận dụng vài loại biến thân trong Kinh Chập Thập Nhị Biến đại chiến với đối phương một hồi. Nếu vẫn không được thì hắn vẫn còn rất nhiều phù lục cùng Phệ Kim Trùng.
Bởi vậy dù đại chiến với vị Hợp Thể Sơ Kỳ cho đến giờ, hắn vẫn trấn định.
Sau một khắc, Hàn Lập cũng lẩm bẩm trong miệng.
Nhất thời một màn khó tin xuất hiện trong kiếm trận.
Chỉ thấy thanh sắc quang mạc trở nên mơ hồ, bỗng nhiên hiện ra một cây đại thụ khổng lồ.
Lúc vừa mới xuất hiện thì chỉ mấy tấc, nhưng sau một khắc thì cuồng trướng tới mấy trượng.
Đại thụ nở hoa kết quả, dưới ánh mắt giật mình của lão giả, ngưng kết thành một tiểu hồ lô xanh biếc.
Hồ lô chỉ bằng cái bát, nhìn cực kỳ bình thường.
Nhưng sau một khác, thanh liên trong quang mạc rung lên, phun ra vô số đạo kiếm ảnh dài một tấc, tất cả đều chui vào trong hồ lô.
Theo đó mặt ngoài hồ lô bỗng hiện ra một đạo thanh sắc kiếm ấn.
Ban đầu thì mờ nhạt như không thấy.
Nhưng khi lượng lớn ngũ sắc quang hà rót vào trong hồ lô thì kiếm ấn trở nên vô cùng rõ, chớp động ngũ sắc quang mang.
Lão giả họ Đồ mặc dù không biết đây là thần thông gì, nhưng hồ lô xuất hiện quỷ dị như thế thì hiển nhiên trong lòng rất bất an.
Lúc này hắn không suy nghĩ, hư không đánh ra một trảo lớn về phía hồ lô.
Nhất thời tam sắc phong hỏa lực trong kiếm trận bỗng nhiên quay cuồng, hóa thành tam sắc đại thủ, khí thế hung hãn đánh về phía hồ lô.
Nếu hồ lô chỉ là vật bình thường, lấy biểu hiện đáng sợ của tam sắc phong hỏa lực trước đó, sợ rằng đại thủ không cần trực tiếp tiếp xúc thì đã đem hồ lô đốt thành khói.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên từ trên cao truyền đến một từ lạnh lùng của Hàn Lập: “Trảm.”
Hồ lô quay tròn, bỗng nhiên đảo ngược, quang mang lưu chuyển một trận, chợt lóe, phun ra một kiếm quang dài cỡ một thước.
Ngũ sắc kiếm quang chớp động linh quang không ngừng, phù văn lớn nhỏ tịa gần kiếm quang không ngừng lập lòe.
Kiếm quang chỉ chợt lóe lên liền biến to lên một trượng.
Tiếp theo cự kiếm nhắm ngay hướng tam sắc đại thủ hư không chém ra một nhát.
Vô thanh vô tức, nhìn như không có chút uy lực nào.
Nhưng tam sắc đại thủ không chút dấu hiệu bỗng phân ra làm hai, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
Phương hướng cự kiếm thay đổi, mục tiêu tiếp theo là lão giả cách đó không xa.
Lão giả họ Đồ thấy cảnh này, sắc mặt nhất thời biến đổi.