Dương Việt cố tình theo đuổi cô, tặng hoa đến đây với mục đích để hạ độc sao?
Cô không phải là mục tiêu cuối cùng của anh ta mà là Hứa Trúc Linh.
Anh ta tiếp cận cô, là để cô để hoa tươi gần Hứa Trúc Linh?
Não cô lập tức trở nên tỉnh táo, cô thấy lạnh…
Cái lạnh thấm tận sâu vào trong Xương tủy…
Rốt cuộc ai là người tính toán thâm hiểm, hại người không để lại dấu vết như vậy?
Vậy cô là gì? Từ đầu tới cuối cô chỉ là một đối tượng để lợi dụng?
Những lời nói tình cảm đó, tất cả chỉ là dối trá?
Vậy mà cô cũng tin.
Tình cảm chưa đến một tháng, nhưng cô suýt nữa đánh đổi cả tính mạng mình, nhưng đổi lại là gì?
“. Châu Vũ nhìn Hứa Trúc Linh đang nằm ngủ mê man trên giường, cô cảm thấy mình đần độn không khác gì một con lớn. Cô hôn mê như vậy không sao, nhưng lại để liên lụy đến Hứa Trúc Linh.
Cô thật sự rất hy vọng người trúng độc vào giây phút đó chính là bản thân mình.
Cô không biết Hứa Trúc Linh trúng độc có nặng không nhưng cô không thể phủ nhận trách nhiệm của mình trong chuyện này.
Cô siết chặt lấy bó hoa đó, thời gian qua lâu như vần rồi mà hương thơm vẫn còn nồng nàn như thế.
.Mắt Châu Vũ đỏ lên, cô nổi giận đùng đùng rời khỏi nhà hàng.
Cô vấn còn nhớ địa chỉ cửa hàng hoa đó.
Lúc cô đến nơi, nhân viên phục vụ đang thu dọn. Nhìn thấy cô có vẻ không giống người đến mua hoa nên không khỏi cảm thấy nghỉ ngờ.
“Cô định làm gì vậy?”
“Hắc Ảnh đâu? Gọi anh ta ra đây.”