Anh đứng dậy, dặn dò hai câu với Bạch Dương: “Tôi bây giờ đi vào xem thử tình hình, cậu ở bên ngoài tiếp ứng.”
‘Được”
Giang Nghĩa đi theo người quản lý đi vào phòng trong, khi đi qua Mạc Nguyên, Giang Nghĩa vô tình hay hữu ý liếc nhìn.
Người trẻ tuổi tâm cao khí ngạo này, lúc này đứng ngây ngốc ở đó, ánh mắt đờ đân.
Cảm thấy giống như trời sập rồi.
Người trẻ tuổi là cần trải qua một vài đả kích mới có thể đi xa hơn.
Đây không phải là chuyện xấu.
Không lâu sau, Giang Nghĩa đã tới một căn phòng nhỏ trang nhã, ngồi ở trên ghế gỗ đỏ, có người chuyên môn phụ trách bê trà rót nước, phục vụ 111.
Người có thể đi vào căn phòng này, đó đều là có bác sĩ cao minh có tài thật sự, không thể đắc tội.
Người ngồi ở bên cạnh Giang Nghĩa chính là Socrates trước đó được mời vào.
Ông ta giống như đã đợi tới mất kiên nhân rồi, không ngừng nhìn đồng hồ, sau khi nhìn thấy Giang Nghĩa, khinh thường trầm thấp nói: “Loại người này cũng có thể vượt qua tuyển chọn? Ha ha, chẳng trách bệnh của chủ tịch Giang mãi không chữa khỏi.
Giang Nghĩa mỉm cười không nói, kiên nhãn chờ đợi.
Khoảng nửa tiếng sau, lại có hai người đi vào, bọn họ là bác sĩ thông qua hai đề mục phía sau, như vậy, tổng cộng có 4 bác sĩ ở trong căn phòng này.
Sau đó, một người trẻ tuổi đi tới, anh ta ho một tiếng, nói: “Các vị bác sĩ, xin cho phép tôi giới thiệu. Tôi họ Lưu tên Cảnh Minh, là tổng giám đốc của khoa học kỹ thuật Thịnh Lạc.”
“Chủ tịch Giang đối với tôi ơn nặng như núi, hôm nay mời mọi người tới, cũng là để khám bệnh cho chủ tịch Giang.