Vào lúc mọi người muốn đuổi Giang Nghĩa ra ngoài, vân có bác sĩ phân biết đúng rõ tồn tại.
Có người không nhịn được mà nói một câu: “Cái đó… bệnh nhân hình như không ho nũa!”
Một câu nói khiến mọi người giật mình tỉnh khỏi giấc mơ.
Tất cả mọi người đều bình tĩnh lại, mọi người lũ lượt nhìn về phía bệnh nhân trên sân khấu.
Đúng vậy, bệnh nhân quả thật không ho nữa.
“Chuyện này…”
Ai cũng mơ hồ, không hiểu chuyện gì.
Bạch Dương đã vui rồi, cố ý mỉa mai Mạc Nguyên: “Mở mồm nói người khác là rác rưởi, kết quả rác rưởi’ này lại chữa khỏi cho bệnh nhân; anh chém gió thì ngút ngàn, kết quả uống thuốc của anh, bệnh tình chỉ nặng thêm. Bác sĩ Mạc, tôi không hiểu, đây rốt cuộc ai mới là rác rưởi thật sự.
Sự thật lớn hơn lời nói.
Anh khéo ăn khéo nói, ở trước mặt sự thật thép, cũng không thể bao biện.
Mạc Nguyên hoàn toàn không có chủ ý.
Anh ta vừa rồi rất sợ, nhìn thấy bệnh nhân ho ra máu, anh ta thậm chí sắp khóc thành tiếng.
Nhưng không tới 10 phút ngắn ngủi, Giang Nghĩa lợi dụng thuốc’ của anh chữa khỏi cho bệnh nhân, ai mạnh ai yếu nhìn cái rõ ngay.
Hiện trường im lặng như tờ.
Một lúc sau, người quản lý cười ha hả, nói với Giang Nghĩa: “Tuy bệnh nhân không ho nữa, nhưng thứ cho tôi tài sơ học thiển, không hiểu nguyên do bên trong, mong bác sĩ Giang chỉ giáo một chút.”
Ông ta đây là cố ý thăm dò Giang Nghĩa.
Xem thử Giang Nghĩa có thật sự có tài không hay chỉ là mèo mù vớ cá rán, dù sao loại phương thuốc đó sao có thể dùng để chữa bệnh chứ?
Giang Nghĩa khẽ mỉm cười.