– Lâm Minh, ngươi tới đây làm gì? Nguyệt Lưu Tinh nháy mắt hỏi, nàng không nghĩ tới Lâm Minh sẽ cùng tham gia khảo hạch Thần Văn Sư như bọn họ.
Lâm Minh vội ho một tiếng, đang muốn trả lời thì một thí sinh đi và.
Lâm Minh quay đầu nhìn lại thì gương mặt đặc sắc.
Thí sinh mới là thiếu nữ trẻ tuổi, nàng mặc trường bào màu lam, tóc dài xõa vai, toàn thân tràn ngập khí tức nhẹ nhàng.
Nhưng mà làm cho Lâm Minh biểu lộ đặc sắc không phải là thiếu nữ này, mà là sư phụ phía sau nàng, một người dáng người hơi béo, một đôi mắt nhỏ mà hữu thần, nhìn qua như lão béo mặt chuột, chính là Tiết lão đầu mà Lâm Minh một năm trước vô tình gặp ở Thần Văn Sư công hội.
Tiết lão đầu bị Lâm Minh chơi một vố, một đế ngọc nát bị Lâm Minh xem như mảnh vỡ Thiên Tôn Linh Bảo mua đi, tới bây giờ hắn còn không có phát hiện, sau đó hắn ý định hố Lâm Minh một lần, thu Lâm Minh làm đồ đệ, kết quả không có hố được.
– Lão gia hỏa keo kiệt này cũng thu đồ đệ?
Lâm Minh nhìn qua nữ đệ tử của Tiết lão đầu thì cảm giác không tưởng tượng nổi, hắn cảm giác hắn thu ai làm đồ đệ thì kẻ đó không may.
Tiết lão đầu vẻ mặt tươi cười, sau khi vào cửa thì nhìn qua những cấp cao Thần Văn Sư bên kia, cũng chính là lục phẩm Thần Văn Sư mà Lâm Minh gặp ở cửa ra vào Thần Văn Sư công hội.
– Tô lão, ha ha, quả nhiên hôm nay gặp được ngươi ở đây.
– Hắc hắc, đây không phải bình thường sao, hôm trước đã sớm nói với ngươi rồi, hôm nay ta mang Thanh Ảnh tới đây không phải khảo hạch nhất phẩm Thần Văn Sư, mà là muốn khảo nhị phẩm Thần Văn Sư, đúng là ta khi dễ người mà…
Lão giả nói xong thì tươi cười nhìn qua thiếu nữ áo trắng, thiếu nữ gọi là Thanh Ảnh mỉm cười, hiển nhiên với chuyện trùng kích nhị phẩm Thần Văn Sư có một ít nắm chắc.
– Sách! Xảo, đồ đệ của ta cũng tới khảo hạch nhị phẩm Thần Văn Sư, có phải không Mộng Dao.
Tiết lão đầu đối chọi gay gắt, nữ tử trên Mộng Dao phía sau thì khiêm tốn, nàng vừa cười vừa nói:
– Lão sư ngươi quá đề cao ta, nhị phẩm thần văn phù, ta chỉ nắm chắc vẽ thành có ba thành mà thôi.
Ba thành!
Mộng Dao khẩu khí khiêm tốn, nhưng mà bị Tô lão nghe thì tim đập mạnh, khảo hạch Thần Văn Sư chỉ có năm giờ, đầy đủ thí sinh tiến hành vẽ mấy phù văn, một lần thất bại còn có lần thứ hai, lần thứ ba, nếu như cam đoan xác xuất thành công là ba thành đúng là có khả năng thông qua.
Hắn lại nhìn qua đồ đệ Thanh Ảnh, hắn ẩn ẩn cảm thấy Thanh Ảnh chưa hẳn có thể thành xông ba thành.
– Yên tâm đi lão sư, nàng nói ba thành chẳng lẽ thật sự là ba thành, ta cũng muốn chiếu cố nàng!
Thanh Ảnh không nóng không vội, Tô lão thoả mãn gật đầu, mà đúng lúc này Tiết lão đầu đột nhiên ồ một tiếng, hắn vừa vào cửa thì chú ý Tô lão cho nên không có chút ý những người dự thi khác, mà bây giờ nhìn qua toàn trường thì hắn phát hiện trong gian phòng có người quen hắn vốn muốn làm thịt một đao, lại không làm thịt được là Lâm Minh.
– Tiểu tử ngươi cũng tới đây sao?
Tiết lão đầu khi nói chuyện nhìn qua tư thế của Lâm Minh, nhìn qua thần văn bút trong tay của hắn, trên mặt hắn đây cổ quái.
– Tiểu tử, ngươi ngàn vạn đừng nói cho ta biết là ngươi tham gia khảo hạch Thần Văn Sư đấy!
Lâm Minh khoát tay, nói:
– Thật đáng tiếc, nhưng mà… Đúng là như vậy!
– Ha ha ha!
Tiết lão đầu cười to lên, hắn vừa cười thì ngón tay mập mạp chỉ vào Lâm Minh, nói:
– Ngươi nha, nhất định đang trêu chọc ta mà, lại nói ngươi không bằng như vầy đi, làm đồ đệ của ta chứ? Nếu không phải nhìn ngươi thiên tư thông minh, cốt cách thanh kỳ, ta còn không thu đâu.
Lâm Minh bất đắc dĩ nhún nhún vai, thở dài một hơi nói ra:
– Ta thực không phải trêu chọc ngươi.
Lúc này Tiết lão đầu ngừng cười, hắn dùng ánh mắt không dám tin nhìn qua Lâm Minh, hắn biết rõ Lâm Minh một năm trước còn không biết thần văn thuật là gì, hiện tại tới tham gia khảo hạch Thần Văn Sư, đây là chuyện đùa à?
Tính toán, dù sao Lâm Minh bỏ tiền ra mua tài liệu, hắn không xen vào.
– Ta nói ngươi nên làm đồ đệ của ta thì tốt hơn.
Tiết lão đầu lại “Ân cần dạy bảo” .
Lâm Minh bất đắc dĩ nói:
– Tiền bối thu đồ đệ chào giá rất cao, vãn bối không chịu nổi.
Lâm Minh đang khi nói chuyện còn lườm qua Mộng Dao sau lưng Tiết lão đầu, cô gái này hiển nhiên mới là đệ tử được Tiết lão đầu tận tâm tận lực giáo dục, là người kế thừa toàn bộ y bát của hắn, nếu không Tiết lão đầu không đến mức chuyên môn đi cùng cô gái này tới tham gia khảo hạch Thần Văn Sư.
Không biết cô gái này có chỗ đặc biệt gì có thể làm cho Tiết lão đầu keo kiệt để mắt.
Nghe Lâm Minh nói Tiết lão đầu thu đồ đệ mà thu phí, Tô lão cười lên ha hả, nói:
– Lão Tiết nha, ngươi đúng là cái gì cũng dám làm, lừa tiền của tiến bối nha, chậc chậc!
Tô lão tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội đả kích Tiết lão đầu, nhưng mà Tiết lão đầu da mặt dày, bị Lâm Minh vạch trần vẫn trấn định tự nhiên.
– Tiền nào của đó, ta dám khai ra giá cả tự nhiên là đáng giá, tiểu tử, không tin ngươi cứ tới chỗ ta, ta dạy cho ngươi bảo đảm quá manh mẽ.
Tiết lão đầu vỗ ngực cam đoan, hắn đang muốn bổ sung cái gì đó, đúng lúc này cửa lớn bị đẩy ra và một người trẻ tuổi tuấn kiệt đi vào.
Người này là Hồn tộc bộ dáng chừng hai mươi tuổi, long hành hổ bộ, hai mắt hữu thần, sau lưng của hắn không có đạo sư đi theo!