Con ngươi Dương Thanh bỗng co lại, anh nhìn thành chủ Hoài Thành với vẻ kinh hãi.
Ông lão mới giơ tay lên, chưa tiếp xúc với đối phương, chỉ một luồng khí kình đã hất Dược Ly ra xa mấy mét, đây chính là thủ đoạn của Siêu Phàm Cửu Cảnh à?
“Khí kình phóng ra ngoài! Cửu Cảnh đỉnh phong!”
Có người hoảng sợ nói, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Dương Thanh cũng có vẻ kinh hãi, cao thủ có thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đã thuộc dạng mạnh nhất ở thế giới này rồi, không ngờ thực lực của thành chủ Hoài Thành đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Nếu cao thủ cấp bậc này muốn giết người thì không cần tiếp xúc với đối thủ, chỉ cần dùng khí kình là đã có thể khiến đối phương bị thương nặng, thậm chí giết chết kẻ địch luôn.
Dược Ly ngã rầm xuống đất, khóe miệng rỉ máu tươi, nét mặt hết sức đờ đẫn.
Ông ta lẩm bẩm: “Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ư? Sao có thể chứ?”
Thành chủ Hoài Thành bỗng nhìn về phía Dược Ly: “Trong nửa tiếng nữa, tôi muốn thấy Lưu Ba ở phủ Hoài Thành, bằng không đừng trách tôi đích thân tiễn cậu lên đường!”
Ông lão nói rồi nhìn sang Dương Thanh: “Dương Thanh, cậu đi với tôi!”
“Vâng ạ!”
Dương Thanh vội đi theo thành chủ Hoài Thành.
Hai người nhanh chóng tới phòng của thành chủ Hoài Thành, lúc này Dương Thanh mới lên tiếng: “Cảm ơn thành chủ, nếu không nhờ ông, tôi đã bị ép đến Dược Vương Cốc rồi.
Nếu tôi tới đó, có lẽ sẽ dữ nhiều lành ít”.
.