Thật là vật tụ theo bầy, rác rưởi đều tập trung ở khu Giang Nam, ha ha ha.”
Giang Nghĩa mỉm cười không nói.
Anh vắt chân, cầm ly trà trên bàn lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Thăng thua, xem thì biết.
Không lâu sau, một tên thủ hạ trong đó quay lại, anh ta bốc thuốc dựa theo phương thuốc mà Mạc Nguyên kê, hơn nữa đã sắc xong.
“Bác sĩ Mạc, mời cậu kiểm tra.” Người quản lý để thuốc đã sắc xong lên bàn.
Mạc Nguyên đích thân kiểm tra.
“Ừm, đây là thuốc đã bốc theo phương thuốc của tôi, hơn nữa còn đều là thuốc tốt nhất, cho bệnh nhân uống đi.”
Còn chưa đợi Mạc Nguyên bê thuốc tới, Giang Nghĩa dùng mũi ngửi, cảm thấy không đúng.
“Đợi đã.
Mạc Nguyên quay đầu lại: ‘Anh có chuyện gì?”
Giang Nghĩa nói: “Thuốc anh bốc cho vấn đề.”
“ổ?
“Anh dùng mấy vị thuốc có tính hàn rất mạnh, cơ thể của người bệnh không chịu được tính hàn như vậy, bệnh tình sẽ nặng thêm.
Mạc Nguyên đã cười: “Ha ha ha, anh có thể ngửi ra thuốc gì, coi như có chút bản lĩnh, nhưng cũng không tính là gì, chỉ cần là một bác sĩ đều có thể ngửi ra. Tôi nói cho anh biết, bệnh nhân này ho là vì dạo gần đây thời tiết khô nóng, lửa trong phổi của ông ta quá vượng. Vốn dĩ dùng lượng lớn thuốc tính hàn như vậy quả thật không chịu nổi, nhưng sử dụng trong tình huống lửa ở phổi của ông ta rất mạnh thì không vấn đề gì, có thể có tác dụng áp chế rất tốt.”
“Uống bát thuốc này của tôi, bảo đảm khỏi bệnh, sau này mỗi ngày tiếp tục sử dụng một ít thuốc ôn hòa, ăn ít lê gì đó thì sẽ không sao.
Không ít các bác sĩ khác cũng đều có suy nghĩ này.