Giờ đã là mùa đông, máy sưởi trong khách sạn lại yếu, nếu ngủ cùng bánh chưng ngàn năm một đêm, ngày hôm sau chắc chắn sẽ cảm mạo.
“Quân Lẫm, thương lượng chút được không.”
“Không được”
Không đợi cô nói xong, Quân Lẫm trực tiếp phủ quyết, kỳ thật muốn đoán tâm lý cô rất dễ dàng, nhìn dáng vẻ cô co người trong ổ chăn run bần bật, liền biết cô đang sợ cái gì.
“Biết vì sao nhiệt độ cơ thể ta thấp như vậy không?”
Hắn đột nhiên nói vậy khiến Đường Khanh nao nao, cô chưa bao giờ hỏi hắn vấn đề này, cũng không phải vì trong lòng đã biết nên không hỏi, rốt cuộc Sở Ca hẳn là hoàn toàn không biết gì về chuyện của hắn, cô sở dĩ không hỏi, là vì muốn trốn tránh, cô sợ mình mềm lòng, càng sợ không giữ được tín niệm nào đó.
“Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này?”
Quân Lẫm đi về phía cô, cầm bàn tay đặt bên ngoài chăn của cô, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể cô, biểu cảm không lạnh không nóng, tựa như đang nói về chuyện của người khác vậy, “Ta cũng đã từng ấm áp như vậy, cho đến khi bị người phản bội, bọn họ lấy đi từng thứ – mắt ta, máu ta, xương cốt và cả da ta, thậm chí ngay cả tóc ta cũng bị lấy mất. Ta trải qua ngàn năm, mới chậm rãi hồi phục lại mấy thứ này, chẳng qua mấy thứ này tuy đã mọc lại, nhưng linh khí lại nghiêm trọng giảm sút, mà nhiệt độ cơ thể ta rốt cuộc cũng không cách nào khôi phục độ ấm năm đó được.”
Rõ ràng vẻ mặt đối phương vô cùng bình thản, nhưng Đường Khanh lại nghe không nổi nữa. Cô trước nay mềm lòng, nhưng cũng lại cứng rắn nhất, cô có thể mềm lòng với tất cả mọi người, chỉ riêng với nam chính, cô không cách nào thương hại, bởi vì cô không dám.
Hơi rũ mắt, cô nhỏ giọng nói: “Rất xin lỗi.”
“Ngươi không cần nói xin lỗi với ta.” Quân Lẫm thả bàn tay dần lạnh của cô vào trong ổ chăn, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ngươi cũng không nợ gì ta cả.”
“Nhưng máu trong cơ thể tôi, là của ngài mà.”
“Nếu là ngươi, vậy cho ngươi thì đã sao.”
Lúc này, Đường Khanh căn bản không biết nên trả lời như thế nào, cô có chút do dự bất an, rất muốn nói ngài đừng tốt với ta như vậy, nhưng lời nói đến bên miệng, nhìn ánh mắt kiên định của hắn, cô liền yên lặng ngậm miệng. Cuối cùng, cô nhẹ giọng nói với hệ thống: “Ta đối tốt với hắn một chút, hẳn là không vi phạm quy định của tổ chức chứ nhỉ?”
Hệ thống dừng một chút, hắn bắt đầu hiểu rõ vì sao các hệ thống khác đều không chịu tiếp nhận nhiệm vụ nam chính hắc hóa này, quả thực quá đau khổ, nghe một chút chuyện từng trải này thôi, quả thực đã khiến người nghe thương tâm người thấy rơi lệ.
“Chính ngươi tự chú ý một chút, nếu nơi này của ta nhận được cảnh cáo, xui xẻo vẫn chính là ngươi.”
“Biết rồi.”
Hệ thống nghe giọng nói vui vẻ thoải mái của ký chủ, âm thầm thở dài, hắn và cô ở chung lâu như vậy, sao lại không phát hiện được phía sau sự vui vẻ thoải mái kia là cái gì.
Quân Lẫm cũng không biết hết thảy điều này, thấy cô hơi thất thần một chút, liền nói: “Ngủ đi, ngày mai phải dậy sớm.”
“Ồ.”
Đường Khanh ngoan ngoãn chui trong ổ chăn, khách sạn nhỏ nên giường cũng không lớn, Quân Lẫm tuy ngủ cùng cô trên một giường, nhưng thân thể hai người lại không có bất cứ tiếp xúc gì cả, bởi hắn ôm lấy, là cô đã bọc chăn.
Một đêm ngủ ngon, ngày hôm sau trời vừa sáng, hai người liền rời khỏi khách sạn.
Ông lão cười ha hả từ biệt bọn họ, trước khi đi vẫn không quên dặn dò, bảo hai người đừng nên đi phía Tây. Chỉ là, mục đích cuối cùng của bọn họ là nơi nào, sao có thể không đi chứ.
Rời khỏi trấn nhỏ, đường cái trở nên càng ngày càng khó đi, con đường lúc trước vẫn được rải nhựa hiện giờ liền thành đường đá gồ ghề lồi lõm, dù đây là xe việt dã kháng xóc nảy, Đường Khanh vẫn bị xóc đến độ thiếu chút nôn luôn bữa sáng ra.
Quân Lẫm thấy thế, liền giảm tốc độ xe lại, chẳng qua điều này cũng không giúp ích quá lớn.
“Cứ đi bằng tốc độ lúc trước đi, dù sao cũng vẫn xóc như thế, chúng ta đi nhanh hơn, nói không chừng còn có thể đến nơi sớm một chút.”
“Được.”
Cũng không biết có phải ông trời không chiều lòng người hay không, ngày hôm qua mặt trời vẫn rực rỡ, đến hôm nay lại mưa dầm, tuy là ban ngày, nhưng vẫn âm trầm đến đáng sợ.
