Lạc Thiên vội đỡ anh dậy.
Tại thời điểm này…
Cục cục cục.
Có tiếng gõ cửa vang lên.
Lâm Dương ánh mắt hơi ngưng tụ, kéo rèm che Tô Nhan lại, nói với Lạc Thiên: “Tiểu Nhan giao cho cô. Cô chăm sóc tốt cho cô ấy. Tôi ra ngoài xem thử một chút.”
“Được.” Lạc Thiên có chút lo lắng, nhưng vẫn gật đầu.
Lâm Dương trực tiếp mở cửa bước ra ngoài.
Lâm Dương nhắm đôi mắt lại, trầm mặc chốc lát sau đó nói: “Hai vị đồng chí, có thể để tôi cùng vị này nói vài câu đơn giản được không?”
“Không được.” Hai người trực tiếp từ chối.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không làm bắt cứ hành động bốc đồng nào. Càng huống hồ, vợ tôi không nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể động đến anh ta. Như vậy thì không phải tôi sẽ không nhận được tiền bồi thường sao?”
Cả hai do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Lâm Dương trực tiếp đi về phía người đó.
Tài xế vẫn có chút kiêng dè, không khỏi lùi về phía sau một bước.
“Đừng căng thẳng, tôi sẽ không động đến anh.” Lâm Dương thờ ơ, sau đó thấp giọng nói, “Ít nhất sẽ không ở đây.”
“Anh muốn làm cái gì?” Tài xế cau mày.
“Là nhà họ Khai phái anh tới đây đúng không?” Lâm Dương hỏi.
Tài xế thoải mái, cũng thấp giọng nói: “Vậy thì sao? Lâm Dương, tôi nói cho anh biết, đây mới chỉ là bắt đầu thôi, anh chính là người cuối cùng mà Cậu Khai muốn thu dọn!”
“Khai Mạc đang đâu?” Lâm Dương lạnh lùng hỏi.
“Liên quan gì đến anh? Chẳng máy chốc nữa anh sẽ trở thành người tàn phế rồi.” Người lái xe cười nhạt nói.
“Tôi có trở thành người tàn phế hay không thì tôi không biết, nhưng tôi tin rằng anh sẽ sớm trở thành người chết.” Lâm Dương nói.
Ngay khi những lời này rơi xuống, sắc mặt của tài xế liền thay đổi, lạnh lùng hỏi: “Ý của anh là gì?”
Lâm Dương không nói chuyện, mà chỉ lùi về phía sau mấy bước, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Này! Anh nói rõ cho tôi biết! Ý của anh là gì?”
Tài xế lo lắng, lập tức tiền lên mấy bước hỏi Lâm Dương.
Nhưng vào lúc này …
Tu tu tu!
Một tiếng còi vang lên.
Sau đó liền nhìn thấy một chiếc ô tô đang lao vào đám đông, trực tiếp đâm chính xác vào cơ thể của tài xế kia.
Loảng xoảng!
Có một âm thanh khó chịu vang lên.
Những người xung quanh toàn bộ đều sửng sót, dần dần lùi lại phía sau.
Cơ thể của tài xế kia trực tiếp bị chiếc xe ô tô lao tới tông trực diện đẩy lên đỉnh xe, tử vong ngay tại chỗ.
Hai đồng chí mặc đồng phục lo lắng, lập tức lao vào khống chế tài xế.
Tài xế ngay lập tức từ ghé lái chính bước xuống, hai tay ôm đầu cúi người trêи mặt đất.
Người dân tại hiện trường đã lập tức liên hệ với xe cấp cứu.
Nhưng tài xế đã tông vào Tô Nhan sớm đã thành một đống bùn đất, xe cứu thương đến cũng chỉ là để nhận xác mà thôi.
Lâm Dương sắc mặt âm u nhìn chằm chằm vào đống bùn lầy kia, xoay người đi về phía phòng khám.
“Lâm Đồng.” Một người đàn ông bước ra bên cạnh, chính là thuộc hạ của Cung Hoan Vân.
“Làm tốt lắm, tôi sẽ kiểm soát người của nhà họ Khai và nhà họ Việt trong toàn thành phó.” Lâm Dương lạnh lùng nói tiếp: “Mặc dù tôi không có nhiều tình cảm với Tô Nhan, nhưng dù sao cô ấy cũng là vợ tôi, lần này tôi sẽ không nhẹ tay. Phàm bắt được người nào của nhà họ Khai và nhà họ Việt, đều phế bỏ, một người cũng không được giữ lại! “
“Vâng.”
*Ngoài ra, bảo Cung Hoan Vân chuẩn bị một chút. Qua mấy ngày nữa tôi sẽ đích thân đến nhà họ Khai thăm hỏi bọn họI”
Lâm Dương lạnh lùng nói.
Người kia nghe thấy, ngay lập tức thỏ gấp, nhưng không dám phản bác, vội vàng gật đầu: “Được rồi Lâm Đồng.”
Người của Cung Hoan Vân vội vã rời đi.
Lâm Dương trở lại phòng khám.
“Lâm Dương, bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy?” Lạc Thiên ở trong phòng khám có chút hoảng sợ hỏi.
“Không có gì, không sao.”
Lâm Dương mỉm cười, an ủi nói.
Ánh mắt Lạc Thiên lộ ra vẻ bối rối, nhưng cũng không hỏi nhiều, cũng không ra ngoài.
Hai người lại tiếp tục xử lý những vết thương đơn giản cho Tô Nhan, mặc quần áo cho cô và đưa cô đến bệnh viện thành phố để điều trị.
Đương nhiên, lần này Lâm Dương trực tiếp ra lệnh cho Cung Hoan Vân, bảo cô ấy đích thân đến bệnh viện để trông coi vợ mình.
Cung Hoan Vân lập tức dẫn người của mình canh gác hai mươi tư giò trong bệnh viện.
Nhưng Lâm Dương không hề nới lỏng cảnh giác như vậy.
Anh biết rằng, anh sẽ không thể nghỉ ngơi một ngày trừ khi mối đe dọa của Quảng Liễu được giải quyết.
Anh cũng không phải là người thích bị động, đối phương đã giết đến Giang Thành rồi, nếu như vẫn còn thờ ơ thì cũng chỉ có thể ngồi yên mà chờ chết.
Tuy nhiên, ngay lúc Lâm Dương đang chuẩn bị hành động, điện thoại của Mã Hải lại gọi đến.
“Sao vậy?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
“Chủ tịch Lâm, bên phía Từ Thiên xảy ra chuyện rồi.” Trong điện thoại, Mã Hải ngập ngừng môi dưới, ngưng trọng nói.