Mụ gia tinh quay trở lại nội trong vài phút, theo sau là 1 chàng trai trẻ cao ráo mà tôi chẳng có chút khó khăn nào để nhận ra là Tom Riddle. Anh ta mặc đơn giản 1 bộ đồ đen, tóc có hơi dài hơn thuở còn trong trường một tí, và 2 má thì đã hõm sâu. Nhưng, tất cả điều ấy đều thích hợp với Tom. Trông anh ta đẹp trai hơn bao giờ hết.
Cẩn thận đi qua căn phòng chật ních với 1 phong thái cho thấy rằng mình đã từng đến đây nhiều lần trước, anh ta cúi thấp xuống để quệt môi lên bàn tay bé bỏng mập ù của bà Hepzibah.
– Tôi có mang hoa đến cho cô.
Tom nhỏ nhẹ nói, đưa ra 1 bó hoa hồng không biết lấy ở đâu.
– Chàng trai quá quắt này, cậu không nên làm như thế!
Bà già Hepzibah eo éo nói, mặc dù đã để sẵn 1 cái bình không trên cái bàn con gần nhất.
– Cậu quả là làm hư gái già này đấy Tom.. Ngồi xuống, ngồi xuống đây nào. Hokey đâu? À đây rồi..
Mụ gia tinh xẹt trở vào phòng, bưng theo 1 cái mâm đựng mấy cái bánh be bé mà mụ đặt cạnh cùi chỏ của nữ chủ nhân.
– Cứ tự nhiên nhé. Tôi biết cậu thích bánh của tôi lắm. Dạo này thế nào rồi, có khỏe không? Trông cậu xanh xao quá. Họ bắt cậu làm việc quá độ ở cái tiệm đó hả? Tôi đã bảo cả trăm lần rồi mà..
Tom mỉm cười một cách máy móc trong khi bà Hepzibah thì mỉm cười điệu đàng.
– Sao? Giờ cậu định viện cái cớ nào để đến thăm tôi lần này hở? – Bà hỏi, chớp chớp hàng mi.
– Ông Burke muốn đưa ra một cái giá cao hơn cho bộ áo giáp do yêu tinh chế tạo. 500 Galleons, ông ấy thấy cái giá đó đã cao hơn cái giá phải chăng..
– Ấy ấy, đừng có gấp vậy, kẻo tôi sẽ ngỡ là cậu đến đây chỉ vì mấy thứ đồ đạc rẻ tiền của tôi thôi!
Bà Hepzibah phụng phịu trề môi. Điều đó càng làm cho bà ta xấu xí. Cái điệu bộ đó chỉ khiến tôi buồn nôn thêm. Ngỡ gì mà ngỡ! Thật đấy chứ! Và chúng cũng chẳng rẻ tiền đâu, người đàn bà giàu có ạ!
– Tôi được lệnh đến đây vì mấy thứ đó. – Tom khẽ nói. – Thưa cô, chỉ là 1 trợ lý nghèo, tôi phải làm những gì mình được sai bảo. Và ông Burke muốn tôi hỏi thăm..
– Ôi, lại ông Burke! Thôi xù đi! – Bà Hepzibah phẩy phẩy bàn tay. – Tôi muốn cho cậu xem 1 món đồ mà tôi chưa bao giờ cho ông Burke xem! Cậu giữ bí mật được không? Hứa với tôi rằng cậu sẽ không kể lại cho ông Burke biết là tôi có cái đó chứ? Ông ta sẽ chẳng bao giờ để cho tôi được yên nếu biết là tôi đã cho cậu xem cái gì, và tôi chắc chắn, nó sẽ không bao giờ được bán cho ông Burke hay bất cứ ai! Nhưng mà cậu, Tom à, cậu sẽ đánh giá cao món đồ này do lịch sử của nó, chứ không phải căn cứ vào số lượng Galleons mà cậu có thể kiếm được nhờ bán nó.
– Tôi luôn vui sướng khi xem bất cứ thứ gì cô cho tôi xem.
Tom lại nhẹ nhàng nói, và bà Hepzibah lại khúc khích cười kiểu con gái mới lớn.
– Tôi sẽ bảo Hokey đem nó ra giùm.
Đoạn, bà ta quay đầu ra phía cửa, miệng lớn tiếng thét:
– Hokey, mi ở đâu? Ta muốn cho cậu Riddle đây xem báu vật đẹp nhất của ta.. Thực ra, cứ đem hết cả 2 luôn đi!
– Thưa cô đây ạ.
Mụ gia tinh eo éo nói, lặn lội đi qua những cái bàn, những cái nệm gác chân và những cái ghế đẩu vứt bừa bộn trong phòng. Trên đầu mụ, tôi có để ý thấy 2 cái hộp da, cái này đè lên cái kia, di chuyển ngang qua căn phòng như thể chúng tự di động.
– Xem này..
Bà Hepzibah vui vẻ nói, vừa nhấc 2 cái hộp ra khỏi đầu mụ gia tinh, đặt chúng lên đùi và chuẩn bị mở cái trên cùng ra.
– Tôi tin là cậu sẽ thích cái này, Tom à. Ôi chao ôi.. Sẽ ra sao nếu gia đình tôi mà biết tôi cho cậu xem? Họ luôn thèm thuồng mong muốn được lấy những thứ này biết bao!
Nói rồi bà ta cũng mở nắp hộp. Tôi và Harry đồng thời nhích tới trước một tí để nhìn cho rõ hơn và thấy 1 cái gì đó giống như chiếc cúp bằng vàng có 2 cái quai chạm khắc tỉ mỉ. Mỉm cười với cái vẻ mặt có chút gì đó dương dương tự đắc, bà Hepzibah thì thầm:
– Cậu có biết cái này là gì không Tom? Cầm nó lên và nhìn cho kỹ vào nhé!
Tom đưa bàn tay với những ngón tay dài nhấc cái cúp ra khỏi đám bao bì bằng lụa êm ấm. Tôi nghĩ mình đã nhìn thấy 1 tia sáng đỏ lóe lên trong đôi mắt đen của anh ta. Vẻ thèm muốn ấy được phản chiếu một cách tò mò trên gương mặt nữ chủ nhân kia, chỉ khác là đôi mắt nhỏ hí của bà ta thì đắm đuối nhìn nét đẹp trai của Tom.
– 1 gia huy.. – Tom bắt đầu lẩm bẩm, vừa xem xét những chữ khắc trên cái cúp. – Vậy ra đây là?
* * * Di vật của Helga Hufflepuff, như cậu biết quá rõ, anh chàng thông minh ạ!
Bà ta tiếp lời và chồm tới trước. Tôi nghe như có 1 tiếng phựt của dây nịt áo trong bị đứt, nhưng bà ta lại chẳng hề mảy may quan tâm, tay đưa ra để bẹo cái má hóp của Tom. Điều đó khiến tôi càng lúc càng khó chịu. Không phải cảm giác khó chịu thông thường..
– Chứ tôi chưa nói cho cậu biết tôi là con cháu họ xa của bà Hufflepuff sao? Cái này đã được lưu truyền trong gia đình qua bao nhiêu năm. Dễ thương ghê há? Và nó được coi là có đủ thứ quyền phép nữa. Cơ mà, tôi lại chưa bao giờ thử hết các quyền phép đó, chỉ giữ nó cho được an toàn và xinh xắn ở đây thôi.