Trì Tuyết thoáng đờ ra, cô không tin nổi nhìn Trúc, lắc đầu, “Tôi không muốn nghe.”
Nếu tay cô không bị trói, cô nhất định sẽ đưa tay bịt kín tai mình lại. Trúc thấy gương mặt Trì Tuyết càng lúc càng tái, giọng nói càng lớn hơn.
“Không biết thì tao nói cho mày biết, là người bên cạnh mày, là người mày kết hôn. Là tổng
giám đốc Eudora. Là Kỷ Nhiên!”
“Tôi không tin”.
Trì Tuyết gào lên, Trúc chỉ đợi có vậy, nụ cười càng lúc càng tươi rói.
“Mày không tin? Năm ấy Kỷ Nhiên có một trận đấu với đại ca xã hội đen, anh ta vào trong phòng kín N, cũng là nơi lựa chọn kế thừa băng đảng. Mày nghĩ cái giới hắc đạo ấy chọn người thừa kế bằng cách thuận mắt, tính cách tốt chăm lo được cho anh em chắc? Không. Biện pháp duy nhất là quyết đấu, là lấy máu tắm ngôi vua! Anh ta vào phòng kín N, cuối cùng chỉ có mình Kỷ Nhiên trở ra. Sau đó thế lực của đại ca ấy rơi vào tay Kỷ Nhiên. Anh ấy có nói cho mày biết không?”
Trúc khoanh tay, lắc đầu thương hại.
“Chắc chắn là không rồi, anh ấy giấu mày đi. Giấu mày đến việc anh ta còn một quá khứ đen tối như thế. Mày nghĩ mà xem, tại sao?”
Tại sao? Trì Tuyết lặp lại. Trong lòng muốn câu trả lời, Kỷ Nhiên là người giàu có, anh không hề coi thường cô. Cùng cô kết hôn, cùng cô trải qua đời sống hôn nhân. Anh ở trong giới xã hội đen, địa vị thế nào, anh chưa từng nói, đấy lại là vì sao? Trì Tuyết nhìn Trúc, trong lòng loạn như tơ vò, khuôn mặt hơi tái nhưng vẫn tỉnh táo.
“Tôi tin anh ấy”.
“Tin tưởng? Ha, hôn nhân của hai người giống như hành tây, mày cứ cắt từng lớp từng lớp, sau đó mày sẽ phát hiện ra, ngoài việc khóc đến mức cay mắt, hành tây vốn không có tim!”
“Tôi không tin anh ấy là người như thế. Cô nói dối”.
Giọng Trì Tuyết vững vàng, trong lòng thì chênh vênh.
Trúc cười khẽ, “Trì Tuyết, mày không hiểu anh ấy”.
Trúc vùng vằng khỏi Trung, giẫm giày cao gót lộc cộc đến cạnh Trì Tuyết, bàn tay lướt trên cổ vằn đỏ của Trì Tuyết, nâng cằm Trì Tuyết bằng ngón trỏ sơn đỏ như máu. Cô ta nói.
“Kỷ Nhiên là một người tàn nhẫn, năm anh ta lấy được toàn bộ thế lực ở đây, anh ta chỉ là một cậu trai trẻ. Kỷ Nhiên sống trong giới hắc đạo, không lẽ là người đàng hoàng? Bây giờ tài sản của anh ta đều là tiền bẩn, mà mày, thân là vợ của anh ta, vậy mà cái gì cũng không biết. Chấp nhận đi, Trì Tuyết, mày với anh ấy chẳng là gì, anh ấy không tin mày. Tội nghiệp”.
Anh ấy không tin cô.
Trì Tuyết chớp mắt, đúng vậy, hôn nhân của họ như cắt hành tây. Nhìn ngoài tốt đẹp màu hồng, vậy mà cắt từng lớp một mới đau đớn đầm đìa. Trì Tuyết tuyệt vọng, nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh nhìn vào mắt Trúc.
“Cô mới là người tội nghiệp.”
Trì Tuyết nói.
“Cô ở cạnh anh ấy lâu vậy, những chuyện này anh ấy cho cô biết, nhưng người anh ấy lấy, là tôi”.
Trì Tuyết nhìn người phía sau Trúc, hôm qua đến giờ anh ta đều không cho phép Trúc động vào mình, cho dù anh ta là người bắt cóc, Trì Tuyết có khi rất chậm chạp, nhưng đầu óc lại linh hoạt hơn vẻ ngoài dịu dàng nhiều. Cô biết, cô sẽ được an toàn, đến khi Kỷ Nhiên đến. Nên thái độ cũng khác hẳn.
“Anh ấy không yêu cô. Cô cố gắng bao lâu vẫn không vào được trái tim anh ấy. Cô dùng cách này để bắt tôi, đến khi anh ấy đến đây, chỉ càng chứng minh, anh ấy yêu tôi. Đây là sự thật không bao giờ thay đổi.”
“Mày im đi!” Trì Tuyết nói trúng tâm đen của Trúc, cô ả hét lên để Trì Tuyết câm miệng, đưa tay muốn tát Trì Tuyết. Trung đang đứng phía sau, lúc này mới chạy lên giữ tay Trúc, ả ta quay lại, không cách nào tát được.
Trung không còn bình tĩnh như mọi khi, cũng không có si mê như bình thường, qua câu chuyện của hai người, gã sao không hiểu Trúc cố tình dắt mũi gã.
“Tôi cảnh cáo cô, đến khi Kỷ Nhiên đến, cô không được đụng vào cô ta.”
Thanh Trúc tức run người, giật tay xuống.
“Được thôi”.
Trung lướt mắt nhìn Trì Tuyết, rồi kéo thẳng Trúc ra ngoài. Đến khi phòng đóng cửa lại, Trì Tuyết mới nương theo ánh trăng sáng bên ngoài mà thở phào một hơi.
Trong bóng tối, rất lâu sau đó, một giọt nước lấp lánh rơi xuống, vỡ tan trong đêm đen.
