Tàng Long Vực!
Hoành Hải mênh mông bát ngát, Tàng Long Vực càng là bí hiểm, trước đây vốn không người tại.
Vậy mà Thiên Nha Hội đặt chi nhánh ở đó, hơn nữa bảo mật được mọi hành động ra vào.
Tuy nhiên bọn hắn chỉ là làm việc của mình, không thể hướng hải ngoại đi xa.
Trước đây Lý Thành Thiên tại Lý gia thôn nhưng cũng nghe nói, thuyền bè dám vượt qua Tàng Long Vực, chết đuối vô số.
Có thủy quái thuyết, có ma quỷ thuyết, nhưng chưa ai tận mắt chứng kiến mà quay trở về, chỉ là lời đồn thổi trong dân gian.
Mà Hoành Hải, so với Bình An Thành cũng xem là gần.
Mà gần nhất vẫn là Lý Ngư Thành.
Lý Thành Thiên kết hợp xem sổ sách cùng với hải tặc tự chế bản đồ, quyết định xong, hắn sẽ đi tới Hoành Hải một chuyến.
Mặc dù đi một chuyến này so với Bình An Quốc cũng không liên quan lắm.
Nhưng, cái này gọi là không làm gì không xảy ra chuyện gì, kiếm chuyện làm mới có chuyện xảy ra.
Lý Thành Thiên rời khỏi Hải Quy Đường, đi về Vạn Minh Xá tìm Trương Chúc Linh.
Gặp Trương Chúc Linh trong phòng, câu đầu tiên Lý Thành Thiên muốn nói là về Trương Tường.
Nhưng hắn sợ, Trương Chúc Linh tâm hồn mỏng manh chịu không nổi đả kích.
Nghĩ một hồi, Lý Thành Thiên hít thật sâu nói ra. “Linh nhi, ngươi đã mấy ngày không quay về nhà, có nhớ phụ thân không?”
Trương Chúc Linh đang ngồi muốn ăn quả táo, Lý Thành Thiên gọt táo cho nàng, nàng trả lời khiến hắn suýt nữa cắt vào ngón tay.
“Phụ thân là ai?”
Nhìn nàng cặp mắt chớp chớp, Lý Thành Thiên thở dài, hoá ra là như vậy.
Ngay cả người nhà cũng quên sạch.
“Là… Một người rất yêu thương ngươi!” Lý Thành Thiên đau lòng nói ra, đưa táo cho nàng.
“Ta cũng không biết! Khi nào rảnh dẫn ta đi thăm hắn xem!” Trương Chúc Linh thong thả nói, ánh mắt chú ý tới quả táo, chụp lấy liền mạnh mẽ cắn một cái giòn.
Lý Thành Thiên thả con dao trên bàn, sau đó nhớ lại Trương Chúc Linh là người Thanh Huyết.
Dùng Thanh Huyết huyết mạch, biết đâu có thể gợi cho nàng nhớ về quá khứ.
Cũng là hoàn thành Trương Tường di nguyện.
Nghĩ nhanh qua Lý Thành Thiên liền dẫn động Thanh Huyết huyết mạch, nhưng là không biết nên làm thế nào truyền qua.
Hắn cũng không phải người Thanh Huyết.
Nghĩ nghĩ xong, đưa lên hai ngón tay, tiếp xuống, do không tự khống chế, từ ngón tay một đạo thanh khí bắn lên trời.
Lý Thành Thiên hoảng hốt, nhưng đạo thanh khí mau chóng vỡ tan, biến thành hai cái nhỏ bé hư ảnh.
Có thể nhìn ra, một nam một nữ.
Trương Chúc Linh không hay biết gì, nhưng giữa trán nàng lại phát ra lục quang ấn ký.
Có tác dụng?
Lý Thành Thiên chân mày gảy một cái, không biết làm thế nào, nhưng chỉ chờ cho huyết mạch liên thông, Trương Chúc Linh khả năng nhớ lại là rất cao.
Tia sáng loé lên, nam hư ảnh bị gạt đi, để trên cao cái còn lại nữ nhân.
Lý Thành Thiên hiểu ra, vì Trương Chúc Linh là nữ nhân, cho nên huyết mạch tự động làm cho phù hợp.
Thật không ngờ trên thế gian có loại công pháp như vậy.
Nhưng ba giây sau, Trương Chúc Linh vẫn không có hiện tượng kỳ lạ gì, mà nữ nhân kia ngay trên đầu bay múa.
Đúng hơn là bay lòng vòng không có nơi đáp xuống.
Trương Chúc Linh nhìn lên, “Ồ” một tiếng.
Lý Thành Thiên gãi đầu, đây là tình huống gì.
Sau đó hắn tìm trên kệ sách một quyển sách, ném lên bàn.
Bất thình lình, nữ nhân kia hoá thành đạo thanh khí chui vào trong quyển sách.
Một bài âm thanh như điện xẹt phát ra, nhìn xuống dường như quyển sách có thay đổi, trên mặt bìa hiện lên ba chữ… Mỹ Nhân Kinh.
“Ra là vậy!” Lý Thành Thiên nhặt sách xem thử, mỗi trang giấy đều thấy một nữ nhân ăn mặc váy dài, chính làm từ mực đen làm động tác như tiên nữ khiêu vũ, bên dưới phụ hoạ thêm đôi ba dòng khẩu quyết khó hiểu.
Lý Thành Thiên vòng ra sau lưng Trương Chúc Linh, lật sách vừa nói. “Ngươi xem, có hiểu những dòng chữ này nói cái gì không?”
Cho dù Lý Thành Thiên sống tại Bình An Quốc đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy mặt chữ này.
Rất có thể, là Thanh Huyết tộc ngữ.
Trương Chúc Linh hai tay cầm quyển sách, lật lật vài trang, hiếu kỳ, sau đó một bàn tay nắm lấy định giật ra.
Lý Thành Thiên liền kinh hãi, nắm lấy tay nàng. “Ngươi làm gì vậy?”
“A, ta muốn làm con diều!” Trương Chúc Linh quay lại nói, nếu cứ tiếp tục, quyển “bí kíp” này sẽ bị xé rách.