Bụng dưới có một cảm giác cứng rắn nóng bỏng tràn ngập, lấp đầy cơ thể mình. Thậm chí Tô Nhan có thể cảm nhận được nhịp đập có tiết tấu ở đó truyền tới. Mỗi lần đập đều khiến mình tâm loạn như ma, toàn thân mềm yếu, như gặp phải lôi ma, không có chút khí lực.
Nàng chưa bao giờ nghĩ, mình lại có ngày duy trì cái tư thế như thế này với một nam nhân trong ba ngày không động đậy. Nàng vốn nghĩ rằng đã tu luyện Băng Tâm quyết, sẽ băng phong cơ thể của mình. Cả đời này đều chỉ có thể cô đơn lẻ bóng, cô độc đến cuối đời.
Nhưng bây giờ, vì một Truyền Thừa, một công pháp song tu, mình lại có một sự liên hệ không thể chia rời với một nam nhân vốn không quen biết lắm.
Không thể nói rõ là thứ tư vị gì, có chút buồn bã thất vọng, cũng có chút vui mừng hạnh phúc.
Đánh bạo nhìn về phía Dương Khai, trong ánh mắt của Tô Nhan tràn đầy sự dịu dàng.
– Tô Nhan…
Ánh mắt nóng bỏng của Dương Khai tràn ngập sự xâm lược, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt băng khiết của Tô Nhan. Song tu đã kết thúc, hỏa long và băng hoàng cũng đã biến mất từ lâu, nhưng Dương Khai vẫn cảm thấy có một sự cám dỗ không thể chống cự đang phá hủy thần thức của mình. Nó như thủy triều tấn công, sự tiếp xúc ướt át ấm áp như sóng biển dâng lên, muốn nuốt chửng lấy hắn.
Tô Nhan mím chặt môi, hai tay ôm lấy khuôn mặt Dương Khai, cúi đầu xuống, trán hai người chạm nhẹ vào nhau.
– Khoan đã!
Thanh âm của Tô Nhan có chút giằng co và run rẩy. Sự kết hợp cơ thể khiến nàng có thể dễ dàng thăm dò được suy nghĩ và dục vọng trong lòng Dương Khai. Sự từ chối lúc này đối với nàng mà nói cũng cần phải hạ quyết tâm rất lớn,
– Ta giúp chàng đột phá trước!
Vừa dứt lời, một cỗ nguyên khí căng trướng từ chỗ Tô Nhan truyền vào cơ thể Dương Khai.
Tinh thần của Dương Khai ngưng trọng, thu lại sự nóng bỏng và cuồng bạo trong ánh mắt, nhanh chóng vận chuyển công pháp, hấp thu năng lượng từ chỗ Tô Nhan truyền tới.
Hắn không từ chối, tuy làm như vậy không tốt cho Tô Nhan lắm, có thể khiến thực lực của nàng giảm xuống đôi chút, nhưng Dương Khai có thể cảm nhận được tấm lòng của nàng.
Nguyên khí trong kinh mạch vốn đã tràn đầy, năng lượng được Tô Nhan rót vào xông lên như vậy càng căng trướng. Cảm giác đau đớn truyền đến, nhưng Tô Nhan không dừng lại.
Nàng có thể cảm nhận được cực hạn của Dương Khai ở đâu, đương nhiên sẽ không để hành động của mình làm hắn tổn thương.
Một thân nguyên khí dao động dần mãnh liệt, tạo thành một cơn gió xung quanh hai người.
Giây lát, sau khi đến cực hạn của Dương Khai, Tô Nhan không dám tiếp tục đưa nguyên khí vào nữa.
– Tiếp tục!
Dương Khai nhắm mắt, buồn bực nói.
– Nhưng…
– Tiếp tục!
Tô Nhan cắn răng, thuận theo ý của Dương Khai, một lần nữa rót nguyên khí của mình vào.
Hai người tu luyện Hợp Hoan công. Lúc giao hòa, nguyên khí trong cơ thể hai người không hề biến mất. Điều này là ưu thế không gì sánh bằng.
Một hồi lâu sau, nguyên khí truyền ra trên người Dương Khai dao động càng hung mãnh, kinh mạch đau đớn vạn phần, nhưng Dương Khai cắn răng, mặc cho cơ thể run rẩy, mồ hôi túa ra vẫn không kêu lên một tiếng.
– Đừng dừng lại!
Dương Khai gầm nhẹ.
Đôi mắt đẹp của Tô Nhan khẽ run rẩy, nàng không dám vận chuyển nguyên khí vào cơ thể Dương Khai nữa, sợ hắn không chịu được mà tổn hại căn cơ, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được ý chí của hắn.
Đó là ý chí muốn trở nên mạnh mẽ, ý chí vì mình muốn trở nên mạnh mẽ.
Nếu trước kia, có lẽ Dương Khai sẽ không cấp bách, nhưng bây giờ hai người đã có sự tiếp xúc da thịt, thực lực hơn kém nhau lại lớn như thế này, Dương Khai sao mà bình thản được?
Nam nhân luôn phải bảo vệ nữ nhân, mình muốn bảo vệ Tô Nhan, duy chỉ có mạnh mẽ hơn nàng.
Đây là suy nghĩ của Dương Khai, Tô Nhan đã nhận thấy điểm này, khiến lòng nàng xúc động.
Đấu tranh một hồi lâu, Tô Nhan mới tiếp tục rót nguyên khí.
Nguyên khí đó tiếp tục dao động hung mãnh, dần dần trở nên cuồng bạo, giống như một con người ngang ngược, bướng bỉnh, không muốn chịu sự bó buộc của Dương Khai, đang liều mình giãy giụa, muốn thoát ra khỏi kinh mạch của Dương Khai, để có được tự do của mình.
Tô Nhan đã dừng lại, nàng biết Dương Khai đã đến thời điểm đột phá. Nguyên khí trong nội thể của một võ giả xuất hiện tình trạng này, là dấu hiệu sắp đột phá Khí Động cảnh.
Lúc này, cơn đau đớn của Dương Khai đã biến mất, sự đau buốt trong kinh mạch cũng tiêu tan. Lượng lớn nguyên khí tiếp tục rót vào, không những không khiến hắn bị tổn thương gì mà ngược lại kinh mạch lại càng trở nên rộng rãi cứng cỏi hơn, đủ để dung nạp một lượng lớn nguyên khí này.
Sự trói buộc của trời đất có thể chạm tay tới. Tầng xiềng xích này là lực thiên địa cản trở Dương Khai đột phá. Giống như sự cản trở lần trước đột phá Khai Nguyên cảnh.
Phá bỏ lớp xiềng xích này, là có thể tấn thăng lên Khí Động cảnh!
Dương Khai cẩn thận thể hội, toàn bộ tinh thần đều chìm đắm vào cảm ngộ.
Cùng với sự cảm ngộ của hắn, thần sắc càng ngày càng bình tĩnh, nhưng nguyên khí trong cơ thể lại càng bạo phát bất an.
Xương cốt truyền ra năng lượng dồi dào, khiến Dương Khai một lần nữa toàn thân tà khí. Tô Nhan nhìn mà thầm kinh ngạc, lại không dám lên tiếng quấy rầy.
Rất lâu sau, cỗ tà khí này mới thu lại, biến mất.
Lúc này, dao động của nguyên khí trong cơ thể Dương Khai đã cuồng bạo đến cực diểm, nhưng hắn lại từ từ mở mắt ra, khóe miệng hiện ra nụ cười.
Khí Động cảnh!
Dưới sự giúp đỡ to lớn của Tô Nhan, Dương Khai thuận lợi đột phá.
Ầm… một tiếng vang lên, giống như sét đánh giữa trời quang, toàn bộ Truyền Thừa Động Thiên đều hơi chao đảo, phong vân biến huyễn. Năng lượng trong không gian ly kỳ này hung mãnh như gió cuốn mấy tan tập trung ngoài đại điện, sau đó rót vào cơ thể Dương Khai.
Đây là phúc vận. Lúc đột phá một đại cảnh giới, mỗi một võ giả đều sẽ có phúc vận, uy năng trời đất gia thân, tôi luyện huyết nhục và gân cốt, khiến cơ thể võ giả trở nên mạnh mẽ.
Còn rốt cuộc có thể có được bao nhiều lợi ích thì phải xem sự nỗ lực của bản thân.
Lần đột phá đến Khai Nguyên cảnh trước, Dương Khai cũng từng hưởng thụ, nhưng uy năng trời đất rót vào cơ thể lần này rõ ràng khổng lồ hơn nhiều.
Mở mắt, vừa hay nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tô Nhan.
Dương Khai mỉm cười, nói:
– Ta tặng nàng thứ này!
Vừa nói, vừa tập trung tâm trí, chia Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ trong Ngạo Cốt Kim Thân ra làm đôi, đưa vào cơ thể Tô Nhan.
Cảm giác lạnh buốt truyền đến, Tô Nhan vui mừng:
– Đây là cái gì?
– Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ, nghe nói rất có ích cho võ giả ở Chân Nguyên cảnh.
Bàn tay không yên phận của Dương Khai di chuyển trên tấm lưng trơn bóng của Tô Nhan, ngoài miệng nghiêm túc nói:
– Nàng luyện hóa nó, ta rèn luyện cơ thể.
– Được?
Tô Nhan ngoan ngoãn gật đầu.
Tuy nói luyện hóa Cửu Âm Ngưng Nguyên Lộ như thế này chắc chắn không phát huy mười phần hiệu quả giống như Hạ Ngưng Thường trước kia, nhưng may cũng là linh vật thiên địa, ít nhiều cũng có thể khiến thực lực của Tô Nhan tăng lên một chút.
Chỉ cần có thể phát huy hai phần công hiệu cũng đủ để bù lại tổn thất mà lần này Tô Nhan đã giúp đỡ Dương Khai.