“Anh không tin tôi à… Anh có bằng chứng không? Anh đã từng làm cảnh sát, dù sao cũng phải nói có sách mách có chứng chứ, không lẽ anh chỉ dựa vào cuộc trò chuyện này với tôi mà đã áp đặt tội danh lớn như vậy cho đảo Quan Cẩm à? Không đến nỗi như vậy chứ.” Ngọc Nhi vô cùng bình tĩnh nói.
“Bây giờ thì chúng tôi vẫn chưa có bằng chứng, nếu không, cô nói xem tại sao tôi lại giúp các cô làm việc chứ? Không phải là vì để tìm thêm bằng chứng hay sao.” Lý Nhất Đình thản nhiên nói.
Ngọc Nhi nhíu mày: “Không nhìn ra anh lại có thể nói hươu nói vượn như vậy đấy, nếu đổi thành người khác thì đã sớm quăng anh xuống biển cho cá mập ăn rồi… Có điều, cho dù anh có tìm được bằng chứng thì đã sao chứ?”
Lý Nhất Đình chê cười nói: “Tất nhiên là báo cảnh sát bắt các cô rồi, không thì làm gì nữa?”
Ngọc Nhi đặt chén trà xuống, cuối cùng cũng cười khanh khách.
“Anh cảm thấy bây giờ anh còn cơ hội rời khỏi đảo Rồng Ác à?”
Lý Nhất Đình nhún vai nói: “Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn phải thử một lần rồi mới nói được. Việc là do con người, có khi tôi có thể làm được cũng không chừng.”
“Hừ hừ, nói tới cùng cũng chỉ như vậy thôi. Vậy anh cứ thử đi…” Dường như Ngọc Nhi chỉ coi đây là chuyện cười, vừa không có cảm giác căng thẳng vừa không có dấu hiệu hạ bẫy.
Lý Nhất Đình thấy lạ, hỏi: “Tôi đã nói thẳng cho cô biết, không lẽ cô vẫn định để tôi tiếp tục ở lại đảo Quan Cẩm vạch tội các cô sao?”
“Tại sao lại không chứ?” Trên mặt Ngọc Nhi lộ ra một nụ cười thần bí.
Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, ngửa đầu rót sạch chén trà vào miệng.
Đúng là vừa đắng vừa chát mà!
***
Thông báo đặc biệt của Bố Y: xin nghỉ, lần này là thật đó!
Thư ngỏ gửi đến đông đảo bạn đọc:
Hôm nay tôi xin phép được nghỉ một ngày, nguyên nhân: tình huống đột xuất.
Chương hiện tại chính là những chương đang được đăng tiếp của quyển ba “Khúc ca linh hồn biển”, vốn dĩ phần trích lục mà Bố Y đã từng viết lúc trước có liên quan tới tác phẩm cuộc sống ở biển cả.
Xin mọi người hãy thưởng thức bài thơ do Bố Y sáng tác (phần này có lẽ đa số các bạn đọc đã từng đọc, bây giờ ôn lại cũng không sao).
“Aria*: Tam giác Rồng”
* Aria là một phần độc lập cho một giọng hát, có hoặc không có nhạc cụ đệm hoặc hòa tấu và thường là một phần của một tác phẩm lớn hơn.
Cách xa tám trăm dặm trùng dương, ngắm mặt trời mọc rồi lại lặn, mây trắng nhuộm kín một phương, trời cao biển rộng, hai sắc xanh cùng tôn lên nhau, đốm lửa nhỏ rải quanh Thần Châu. Một con thuyền cô độc, sóng xanh chập chờn, giao thoa với đường chân trời, phụ họa cho buổi chiều tà.
Mấy phần cô quạnh, bao nỗi sầu biệt ly, khẽ dựa vào chiều tà, suy nghĩ nhàn hạ vô tận.
Tiếng gãy đàn mềm như lụa gấm, tiếng tỳ bà dậy sóng ngàn tầng, gió lớn lướt qua cơn sóng biển, tiếng mưa rả rích tựa kèn trống.
Trời đất tiêu tan, mây mù che phủ, núi sông khuất mờ.
Vạn tiễn thuyền thần, giờ đây cố sức giương buồm, vừa lúc sấm chớp chợt lóe. Mặt trời xuất hiện mặt trăng mất, cho dù mưa gió, cũng khó chặn được bước chân anh hùng.
Mời quân đi, đến Nam Cương cưỡi cá mập, lặn sâu tìm bảo vật, phất tay hái Thiên Lang!
***
[Phần cảm nghĩ] – Đọc qua một lần là được, không hợp xem lại nhiều lần.Từ khi quyết định chạy bừa tới vùng biển thần bí – Tam giác Rồng để khảo sát, đối với chuyện tính toán sai hành trình, không thể ngờ chuyện đó đã khiến Bố Y bị ăn mắng: vất vả lắm mới cập nhật liên tục 70 ngày, lại xui xẻo không có chương mới; vừa tự chúc mừng mình sáng tác được 100 ngày thì không còn vui nữa do cạn ý tưởng.
Bổ sung cũng không thành vấn đề, sở dĩ ngừng sáng tác là do đang tìm kiếm linh cảm, cũng để bản thân không để ý vào mấy chuyện vụn vặt, nhưng khổ sở kiên trì cập nhật nay lại chợt ngắt quãng không lý do cũng không phải chuyện to tát gì; nhưng có người đã từng nói, ngừng up chương mới rất dễ nghiện, Bố Y cũng sợ một khi mình ngừng up chương mới sẽ không thể ngưng được, từ đây sẽ vĩnh viễn không up chương mới.
Làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?
Nói tới cũng là bất đắc dĩ, bà chủ có một quy định rất nghiêm khắc, ví dụ như phải viết đàng hoàng thế này: Hôm nay bị táo bón nên xin phép nghỉ một ngày… Chỉ viết vài chữ thì không tính là đã cập nhật, phải viết hơn 1000 chữ mới tính là cập nhật, vậy cũng được, hôm nay Bố Y sẽ viết giấy nghỉ phép 2000 chữ, cho thấy dù tôi có xin nghỉ cũng không ngừng muốn viết thêm chương mới!
Đã có lúc, tôi viết một quyển mấy triệu chữ, sau đó dễ trở nên mệt mỏi, dễ đi vào ngõ cụt không lối thoát, dễ trở nên tù túng, Bố Y thầm nghĩ không sao; có điều tình hình của tôi càng lúc càng nghiêm trọng: viết một phần mười mấy ngàn chữ cũng dễ đi vào ngõ cụt, chậm chạp không thoát ra được; tôi không muốn nhắc tới vấn đề khó khăn trong chuyện sáng tác, có ai viết sách mà không gặp khó khăn chứ? Chỉ có thể nói là trình độ, kinh nghiệm của Bố Y có hạn; vì vậy cần phải bổ sung kinh nghiệm, bổ sung linh lực siêu phàm, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.
Mặc dù chỉ viết một quyển sách bình thường nhưng cũng khó tránh khỏi phải tìm hình mẫu cho những nhân vật này, còn phải xây dựng miêu tả bối cảnh thời đại, hoàn cảnh địa lý, điểm mốc điển hình, phong tục tập quán, tình hình dân cư xã hội trong sách, trong sách Bố Y có lẽ còn muốn thêm: xây dựng không khí đặc biệt, khả năng sự kiện kỳ lạ xảy ra, trước sau phải có logic hợp lý, bản chất phải rắc rối phức tạp, mọi chi tiết nhỏ trong đó phải liên quan đến nhau, dễ dẫn tới viết không theo quy tắc bình thường, tạo thành kết quả không như mong muốn. Nếu chỉ có duy nhất một nhánh khó hiểu, Bố Y còn có thể cắn răng nhịn đau viết tiếp, nhưng nếu đầu mối bị kẹt thì phương pháp duy nhất chính là đập đi xây lại, vậy thì phải khổ đến mức nào chứ! Vì vậy, Bố Y đã nghĩ ra biện pháp để điều chỉnh, đó là xin nghỉ.
Tất nhiên đây chỉ là nói đùa thôi, xin nghỉ không phải là biện pháp tốt, đối mặt với hiện tại thì đó mới là biện pháp tốt nhất, phải quay lại hoàn cảnh thật sự lúc đó, tất nhiên có thể khiến nghi hoặc của Bố Y ngày càng nhiều, thậm chí còn nhớ tới những hồi ức xưa cũ, thấy rõ đầy đủ từng chi tiết nhỏ; chỉ có như vậy, từng câu chữ mới có thể giống như những con đom đóm trong bụi cỏ nhẹ nhàng bay ra tụ thành một nhóm trong lòng Bố Y, tạo ra chân khí như tia chớp hình cầu, ha…
Xung kích rùa thần thánh*! Phá… phong ấn (bùa chú).
* Khí công hư cấu trong truyện tranh Nhật Bản “Dragon Ball” của Toriyama Akira.
Chỉ là nói linh tinh thôi. Nếu Bố Y thật sự có năng lực này thì đã không đến nỗi phải trốn trong núi sâu tập trung suy nghĩ, khi thì tới biển xa ngàn dặm tìm hiểu về sóng thần, khi thì đóng cửa không tiếp khách, khi thì mãi tới đêm khuya mới có linh cảm để viết…
Câu chữ của Bố Y là từ cuộc sống mà ngộ ra, là những năm qua bị đánh mà thành, bị thất bại mà tổng kết ra, là có lúc mơ màng, có lúc tỉnh táo, đấu tranh nội tâm không ngừng, phá hết rồi xây lại, là xuyên qua mặt ngoài của các hiện tượng, không cẩn thận thấy được bản chất bên hoảng sợ mà sinh ra, là những trải nghiệm chân thật bị lãng quên lại một lần nữa được đào ra, là trải qua sàng lọc lựa chọn, thấu hiểu biến thành năng lượng sau đó mới ghi chép lại.
Tự nhiên mới là cội nguồn, cái mà mọi người thấy chỉ là một dòng nước nhỏ, là câu chữ chỉ đủ để miêu tả bộ phận, còn có rất nhiều thứ mọi người phải tự hiểu lấy, ý tại ngôn ngoại đòi hỏi mọi người phải tự cảm nhận. Vì vậy một khi ngọn nguồn bị khô cạn thì Bố Y phải lập tức đuổi theo đi tìm nguồn gốc để rút ra tinh khí và năng lượng cần thiết, bằng không có vài bạn học chỉ cần ha một cái là sẽ trúng độc.
Cho nên vẫn là câu nói kia, xin nghỉ nhưng vẫn gõ chữ, Bố Y vô cùng thật lòng đó.
***
[Tác giả giới thiệu vắn tắt]Rất nhiều người đặt câu hỏi, rốt cuộc tác giả Bố Y là ai?
Đáp án của vấn đề này rất đơn giản – bởi vì tác giả là một người bình thường (Bố Y = bình dân; hàn vi; dân thường (xưa chỉ thường dân thường mặc áo vải)), người cũng như tên, không phải quan cũng không phải thương, không phải phú cũng không phải quý, không phải kẻ ác cũng không phải kẻ cướp, chỉ là một kẻ nhỏ nhoi nghiệp dư yêu thích văn học, trong lúc rảnh rỗi thì tìm chút việt vặt, chỉ vậy mà thôi! Nhưng tại sao lại có nhiều bạn đọc nghi ngờ vậy chứ, có lẽ là do kinh nghiệm của Bố Y đặc biệt hơn chút mà thôi, ai mà không có chút kinh nghiệm chứ, chỉ là vui vẻ hay đau khổ mà thôi.
Bố Y ít nhiều gì cũng đã từng tiếp xúc với các ngành nghề, hơn nữa lòng hiếu kỳ cũng khá lớn nên thường đặt chân tới rất nhiều nơi, chỉ để trải nghiệm những điều tốt đẹp nhất của cuộc sống để sau này không tiếc nuối. Lúc ra khỏi thôn núi mới mười ba tuổi, vì vậy tinh lực rất dồi dào, hoàn cảnh thay đổi khiến cho tên nhà quê Bố Y muốn biết nhiều hơn, vì vậy mọi chuyện đều vì hứng thú mà thôi, lâu dần cũng tích được nhiều kiến thức.
Trong sách có rất nhiều nhân vật hư cấu, như Trần Thiên Vũ, Lý Nhất Đình, Kim Hoán Chiêu, Khang Thoa, La Chú Nguyên, trên người những người này ít nhiều gì cũng mang chút bóng dáng của Bố Y, đây là chuyện rất bình thường, cũng là do chuyện không biết dùng người mà thôi, mọi người có thể tự do tìm thấy.
Bố Y đã đi qua bao nhiêu nơi? Trước tiên phải nói rõ là Bố Y chưa bao giờ tới những quốc gia khác, hiện nay dấu chân chỉ dừng lại trong phạm vi non nước của Tổ quốc, có lẽ một ngày nào đó cũng sẽ ra ngước ngoài tham quan, đầu tiên phải nghĩ tới vấn đề tiền bạc, đây chính là ngưỡng cửa không dễ vượt qua. Còn non nước tươi đẹp của chúng ta, có thể nói Bố Y đã đi qua rất nhiều nơi, bất luận là phương Nam hay phương Bắc đều đã lưu lại dấu chân của Bố Y, ba tỉnh Liêu Đông, Hà Nam, Hà Bắc, khu vực Chiết Giang, khu vực Lưỡng Hồ, cao nguyên Vân Quý, vùng Lưỡng Quảng, từ đường bộ tới biển cả mênh mông, hiện tại trừ thảo nguyên và sa mạc (đang trong dự kiến), không có nơi nào Bố Y không dám đi, chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài mà thôi.
Nguyện vọng nửa đời trước của Bố Y chính là được đi tất cả mọi nơi trên Tổ quốc tươi đẹp này, nếm thử mỹ thực khắp trời Nam biển Bắc, ước mơ này có lẽ sẽ nhanh chóng được thực hiện.
Còn bớt thời gian ra để sáng tác, chỉ là dưới sự buồn chán mới thúc đẩy ra thú vui tao nhã này mà thôi.
Tác phẩm của Bố Y đại khái có ba đặc điểm như sau:
Thứ nhất, không bắn tên không có đích ngắm, đa số nhân vật đều có hình mẫu, cốt chuyện sẽ không quá mờ mịt;
Thứ hai, thích hợp với những độc giả có kinh nghiệm từng trải hoặc thật sự yêu thích cuộc sống, sẽ không miêu tả những vấn đề quá mức đơn giản;
Thứ ba, dưới ngòi bút của Bố Y không có người tốt tuyệt đối, cũng không có người xấu tuyệt đối, Bắc Đình cũng vậy, có điều những khuyết điểm đó của bọn họ chỉ được miêu tả lướt qua, thiên vị họ hơn.
Con người Bố Y chính là như vậy.
Chỉ mong độc giả của Bố Y cũng có thể hội họp lại với nhau, như vậy mới có thể hiểu ý lẫn nhau, ha ha.
Ha ha, đời người ấy mà, nếu như có thể giống như hai chữ “ha ha” này thì có phải sung sướng hơn không?
Nếu có bạn đọc nào thật sự muốn gặp Bố Y thì cũng vẫn có thể xem như một chuyện tốt. Bố Y thật sự là một người bình thường sống sờ sờ, vậy nên chúng ta cứ chờ tới “Thiên nhai hội minh” lần thứ nhất đi, tới lúc đó, Bố Y nhất định sẽ dùng hết sức lực của mình để tiếp đón các bạn đọc nhỏ đã ủng hộ tác phẩm của Bố Y, yên tâm.
Bản thân tôi cũng rất mong chờ…
Bố Y Đình Úy
Vào lúc 08:00 thứ Sáu, ngày 11 tháng 8 năm 2017.
