***
Y muốn khóc nhưng không thể khóc trước mặt Nguyên soái nên y cứng rắn vuốt ve nó, thể hiện sự thiếu kinh nghiệm của mình.
“Nó… nó lớn quá?” Ôn Tần Khê trả lời, hai tay vòng quanh trục.
Khước Nhiên Triết cười khúc khích nói: “Sao em không thử nếm thử xem?”
Bị đôi mắt quyến rũ đó nhìn chằm chằm, Ôn Tần Khê không thể từ chối cúi sát lại gần hơn, thở hổn hển, mùi hương của alpha hòa lẫn với mùi sữa tắm của chính mình tấn công các giác quan của y, khiến y say đến mức mất đi lý trí.
Sau khi thu hết can đảm, y liếm đầu ngón tay không biết sẽ mong đợi điều gì nhưng ngay khi hương vị của mùi xạ hương của Khước Nhiên Triết chạm đến đầu lưỡi, Ôn Tần Khê bắt đầu chảy nước miếng, mất kiểm soát và khao khát nhiều hơn nữa.
Y bắt đầu m.út m.út, hành động của y rời rạc và do dự nhưng hơi thở của Khước Nhiên Triết trở nên nặng nề thúc giục y tiếp tục.
“Tiếp tục đi,” hắn nói, bàn tay to lớn nhẹ nhàng đẩy đầu Triệu Hiệp Thư xuống dẫn đường cho y.
Cậu bé của hắn nhanh chóng bị nhấn chìm trong khuôn miệng ẩm ướt và ấm áp của omega khiến hắn rên lên sung sướng.
Ôn Tần Khê vốn chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ làm hài lòng người đàn ông khác, tò mò liế.m vào trục, cảm giác tê dại bao trùm toàn bộ miệng.
Khước Nhiên Triết có thể nói rằng Triệu Hiệp Thư không biết phải làm gì nên hắn hướng dẫn y bằng một giọng khàn khàn gợi tình, “Bé cưng, há miệng rộng hơn và tiếp tục sử dụng lưỡi của em … cứ-cứ như vậy.”
Giống như một học sinh giỏi, Ôn Tần Khê làm theo lời dặn, miệng nuốt chửng con thú lửa đó.
Y có thể thấy Khước Nhiên Triết đang bị kích thích bởi cơ đùi căng cứng của hắn, vì vậy Ôn Tần Khê tiếp tục hành động với cảm giác hài lòng.
Trong một nỗ lực trắng trợn, y đã cố gắng đưa hơn một nửa khẩu súng lục của Nguyên soái chạm vào cổ họng mình nhưng điều này chỉ đến mức y dám vuốt ve phần còn lại của trục với đôi tay dường như đang say sưa m.út vật nóng.
Những âm thanh ướt át bẩn thỉu tràn ngập căn phòng khi tay y tinh nghịch trêu chọc quả bóng của Nguyên soái nhưng đối với Khước Nhiên Triết thì điều đó là chưa đủ.
Với đôi mắt đa tình khép hờ, hắn gọi Triệu Hiệp Thư bằng giọng khàn khàn có chút bất mãn.
“Bé cưng, em phải cố gắng đưa nó vào sâu hơn….chỉ cần thả lỏng cổ họng và thở đều,” hắn nói, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi má đỏ bừng của Triệu Hiệp Thư, dỗ dành y.
Trong suốt cuộc đời của mình, Ôn Tần Khê luôn thành công trong bất kỳ môn học nào y thử và không có ý định thất bại bây giờ nên y đã làm như được bảo.
Ôn Tần Khê dần dần nuốt chửng phần còn lại của Nguyên soái, đôi mắt đẫm lệ vẽ nên một bức tranh mê hoặc.
Cổ họng y bỏng rát nhưng y vẫn không ngừng nôn khan vài lần nhưng khi đã quen, y nắm lấy tay của Khước Nhiên Triết dẫn chúng ra sau đầu khi alpha tùy ý thọc vào miệng y.
Động tác của Khước Nhiên Triết tăng tốc, hết sức cẩn thận để không làm Triệu Hiệp Thư bị thương trong khi gọi tên omega của mình, “A…Thư Thư…..thật tuyệt….A…” từ từ tiến đến đỉnh của hắn.
Hắn phát ra một tiếng rên lớn khi đạt đến cao trào, đâm sầm vào miệng Triệu Hiệp Thư , giải phóng một lượng đáng kể chất lỏng đặc sệt vào miệng omega của hắn.
Ôn Tần Khê không chút do dự nuốt xuống chất lỏng, một ít từ khóe miệng tràn ra, cơ thể hấp thu alpha pheromone đi kèm.
Y cảm thấy một cảm giác nhẹ nhàng và dễ chịu lan tỏa trong mình giống như cảm giác của mùa xuân sau một mùa đông dài lạnh giá.
Khước Nhiên Triết thở hổn hển nặng nề kéo thành viên hài lòng của mình ra khỏi miệng hoàng tử trước khi cúi xuống trước mặt Triệu Hiệp Thư vẫn đang quỳ.
Đưa tay vuốt ve gò má của Triệu Hiệp Thư, hắn kéo omega lại gần hơn, hôn và liếm sạch khóe miệng, sau đó hôn lên môi y với vẻ khẩn trương, chỉ dừng lại khi cảm nhận được sự đau khổ của người đàn ông.
Trán họ dính vào nhau, hắn hỏi, “Em ổn chứ?” mắt hắn nhắm lại một nửa.
Đương nhiên, Ôn Tần Khê không có việc gì, thậm chí còn có chút kiêu ngạo.
Mặc dù rất đau nhưng y đã chịu đựng nhưng điều đó khiến bạn trai y hài lòng, để lại cho hắn cảm giác tự hào.
“Em có thích nó không?” y hỏi với một nụ cười tinh tế.
“Đương nhiên là có rồi,” Khước Nhiên Triết trả lời trước khi đột nhiên bế y lên vào phòng tắm, “Chúng ta đi tắm và có thể làm hiệp hai,” trêu chọc Triệu Hiệp Thư .
‘Hiệp hai? Hiệp gì cơ?’ y nghĩ cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Nguyên soái.
Không thể nào chuyện đó lại xảy ra hai lần được.
Một lần là đủ rồi a!!!