– Nàng chính là Băng Thanh, đánh bại lão sinh mạnh nhất ở Bắc Thương giới của nàng.
An Nhiên thản nhiên nói:
– Nghe nói nàng xuất thân Băng Linh tộc, trời sinh năng lực nắm giữ hàn băng.
– Băng Linh tộc?
Mục Trần giật mình, bất giác nhớ lại một tin tức kinh ngạc:
– Nghe nói vị võ tổ đến từ hạ vị diện lấy sức một người khiêu chiến toàn thể Băng Linh tộc, chính là Băng Linh tộc đó?
Lời đồn đó hắn đã nghe từ lâu. Băng Linh tộc là một tộc người có truyền thừa từ xa xưa vô cùng, nội tình hùng hậu, trong Đại Thiên thế giới được xem là siêu cấp thế lực, vậy mà trước mặt vị võ tổ đến từ hạ vị diện kia, Băng Linh tộc dốc hết sức lực trong tộc, cũng không thể ngăn cản bước chân của vị lôi thần cầm trong tay lôi trượng uy vũ vô song. Trận chiến đó chấn động cả Đại Thiên thế giới, tin tức lan truyền đến cả những khu vực hẻo lánh khỉ ho cò gáy như Bắc Linh cảnh để Mục Trần hắn nghe thấy.
An Nhiên gật đầu, tiếng đồn đó hẳn nhiên nàng cũng biết.
Xa xa, cô gái băng lãnh kia sau khi xuất hiện cũng đưa mắt nhìn về phía bình đài Mục Trần đang đứng. Bất quá tầm mắt chỉ nhìn chăm chăm vào Lạc Li một hồi, rồi cũng nhìn đi chỗ khác. Nàng không tham dự Linh Lộ, nhưng thực lực không kém chút nào so với những cá nhân xuất sắc đứng đầu Linh Lộ. Cảm giác của nàng đối với đám người bên này, Lạc Li chính là người có tính uy hiếp lớn nhất.
“Phốc!”
Sau Băng Thanh, lại có thêm hai luồng hồng quang phóng tới phía trước hai bình đài còn lại. Bình đài phía đông, một gã hình thể hùng tráng, thân thể toát ra ánh đạm kim sắc, nhìn như củi khô, nhưng mơ hồ tạo cho người ta cảm giác nguy hiểm.
– Đó là Mộc Khuê, cũng là tân sinh xuất sắc nhất Bắc Thương giới đông.
An Nhiên nhìn qua bình đài phía tây, một thiếu niên cao gầy mặc áo xanh, khoanh tay đứng đó, khí chất cao ngạo cường đại.
– Đó là…
– Dương Hoằng, ta biết hắn, không cần giới thiệu.
Đôi mắt sắc bén nhìn về bóng nam tử áo xanh nọ, nụ cười của Mục Trần mang theo hương vị khó hiểu.
Lạc Li bên cạnh cũng đang dõi theo bóng người đó, con ngươi lưu ly trong suốt hiện rõ hàn ý lạnh lẽo.
Bình đài phía tây, Dương Hoằng cũng nhận ra được hai ánh mắt không mấy tốt lành nhìn về phía mình, hắn quay đầu sang đó. Gương mặt anh tuấn rất hợp với dáng người cao ráo, khí chất độc đáo cũng có mị lực không kém, nhiều cô gái xung quanh tỏ vẻ ái mộ ngượng ngùng trộm nhìn.
Hắn nhìn qua, tầm mắt dừng lại ở Mục Trần, thần sắc hơi chững lại, môi nhéch lên nét cười kỳ lạ.
– Mục Trần, chúng ta lại gặp nhau.
Rồi hắn cười rộ lên, tiếng cười có linh lực bao bọc, ầm ầm vang vọng không trung, thu hút chú ý của phần lớn tân sinh trên bốn bình đài.
– Chỉ tiếc có điều ta không ngờ, Huyết Họa giả đại danh đỉnh đỉnh Linh Lộ, hiện tại thực lực chỉ đến Thần Phách cảnh trung kỳ. Ha ha ha, thật là khó lường, mất đi Linh Lộ quán đính, ngươi lại kém đi nhiều như thế.
Dương Hoằng cười khẩy, đôi mắt nghiền ngẫm:
– Nếu Cơ Huyền mà biết ngươi hiện tại chỉ có chút đỉnh thực lực như thế, e rằng hắn sẽ thất vọng lắm. Tên kia vốn chân chính xem ngươi là đối thủ nặng ký, thế nhưng bây giờ lại yếu ớt kém cỏi như vậy, xem ra nửa đường Linh Lộ bị đuổi đả kích ngươi không ít.
Dương Hoằng lớn tiếng oang oang, nhất thời khiến cho đám tân sinh trên ba bình đài này đều huyên náo ồn ào. Không ít người ở đây đều có tham gia Linh Lộ, những người nhận đánh giá cấp Vương cũng có số lượng không nhỏ, danh tiếng Huyết Họa giả Mục Trần bọn họ nhớ rất kỹ.
Dù sao một kẻ trong Linh Lộ có thể khiến người nổi bật như Huyền vương Cơ Huyền cũng phải e ngại, làm sao lại không thu hút chú ý của người khác?
Vô số ánh nhìn tập trung vào Mục Trần, hai mắt kinh ngạc, Thần Phách cảnh trung kỳ, so với bọn họ cũng kém không ít a.
Băng Thanh và Mộc Khuê cũng bị chú ý nhìn qua. Dù không tham gia Linh Lộ, nhưng ở Bắc Thương giới Băng Thanh cũng rất thạo tin tức, những nhân vật hàng đầu Linh Lộ lần trước cũng có nghe nói qua, nhất là Huyết Họa giả Mục Trần, cái tên nổi như cồn đó không ngờ lại là thiếu niên bình phàm tuấn lãng trước mặt nàng. Người kia thất là Huyết Họa giả mà người người bàn tán đó sao?
Mộc Khuê cũng nhíu mày, đôi mắt tỏ vẻ thất vọng. Hắn thiên tính vốn hiếu chiến, nếu Mục Trần mạnh mẽ thì hắn sẽ rất hứng thú. Nhưng hiện tại cái danh tiếng kia chỉ còn là danh hão mà thôi, khiến hắn mất hết hứng thú.
– Dương Hoằng, nếu muốn đối thủ, ta lúc nào cũng có thể tiếp ngươi.
Lạc Li lạnh lùng cất tiếng.
Dương Hoằng nghe thấy, nhíu mày.
– Nếu ngươi muốn cười nhạo hắn, ta nghĩ cũng còn quá sớm. Hắn cũng giống như ba người các ngươi, đều là người ưu tú nhất Bắc Thương giới, ngay cả ta cũng thua trong tay hắn, ngươi dựa vào cái gì mà cười nhạo hắn?
An Nhiên đứng bên cạnh đột nhiên cất tiếng nhàn nhạt bình phẩm.
Nàng bại dưới tay Mục Trần, nếu Mục Trần mà còn bị bọn người kia cười nhạo vô năng, thì chẳng lẽ còn không phải đang nhạo nàng còn kém hơn cả tên vô năng hay sao?
An Nhiên lời vừa dứt, bất chợt người ta kinh hô, đám tân sinh tròn mắt nhìn thiếu niên tuấn lãng bình tĩnh từ nãy giờ chưa nói lời nào. Hắn bằng thực lực Thần Phách cảnh trung kỳ đánh bại một cường giả lão sinh Dung Thiên cảnh? Chuyện này có thể sao?
Băng Thanh và Mộc Khuê bất giác run rẩy, ánh mắt nhìn Mục Trần đã thêm một chút kinh dị.
– Gì?
Dương Hoằng cũng trợn mắt nhăn mặt, khóe miệng càng thêm khó coi:
– Không hổ là Huyết Họa giả Mục Trần đó, xem ra che giấu rất là sâu, thật là thú vị….
Đôi mắt đen láy của Mục Trần vẫn chưa hề rời khỏi Dương Hoằng, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, đột nhiên mở miệng, thanh âm lạnh lẽo.
– Nếu thấy thú vị như thế, có muốn thử một chút không hử?