– “Nếu không nhờ Yến gia nhìn ra, nguyên đám bọn ta đã bị Mộ Dung Thùy đùa giỡn thê thảm rồi.”
Yến Phi nghĩ tới một chuyện, nói:
– “Chút nữa quên nói với bọn ngươi, ta có gặp qua gã điên Trác Cuồng Sinh.”
Cả ba người đều mừng rỡ. Thác Bạt Nghi ngạc nhiên nói:
– “Hắn sao không theo giúp ngươi cứu Thiên Thiên?” Yến Phi nói: “Là ta muốn hắn lén về lại Biên Hoang Tập để an định nhân tâm.”
Đồ Phụng Tam nhíu mày nói:
– “Quá nguy hiểm, bọn ta cũng đã thử tiềm nhập vào trong Tập, nhưng lần nào cũng bị địch nhân phác giác.” Yến Phi nói: “Không cần phải lo, hắn theo bí đạo vào Tập.” Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Chuyển qua Thác Bạt Nghi hỏi:
– “Tiểu Khuê không nói cho ngươi thông đạo bí mật để tiến nhập Biên Hoang sao? Ngày đại quân Tần đánh chiếm Biên Hoang Tập, ta cùng Lưu Dụ đã theo bí đạo vào Tập.”
Thác Bạt Nghi lắc đầu nói:
– “Tiểu Khuê không có nói qua chuyện đó” Đồ Phụng Tam nói: “Ta nghĩ muốn chiếm lại Biên Hoang Tập thì phải dùng đường này thôi.”
Yến Phi cười khổ nói:
– “Nếu ngươi nghĩ đến chuyện lợi dụng bí đạo để quang phục lại Biên Hoang Tập, thì sẽ thất vọng lắm, vì kênh ngầm này đầy nước, không có khả năng đưa số lớn huynh đệ qua được. Cách này chắc là không dùng được rồi.”
Đồ Phụng Tam tự tin nói: “là ta dùng chiêu dương đông kích tây, lại nói phải bí mật sửa sang sạn đạo. Ấy dà! thuyền khởi hành rồi.”
Mộ Dung Chiến nhìn sang phía Yến Phi, lo lắng hỏi:
– “Thiên Thiên có chắc là ở trên thuyền không vậy?”
Yến Phi im lặng giây phút rồi gật đầu.
Thác Bạt Nghi nói:- “chúng ta đuổi theo! Ngựa ở bên kia”
Ba người nhanh chóng lùi lại, biến mất trong rừng sâu.
Lưu Dụ ngây dại nhìn Tạ Huyền, trong lòng rối loạn. Tạ Huyền nói:
– “Vẫn chưa quyết định xong chuyện của ngươi, nên ta không muốn nhiều lời. Bất quá ta hi vọng ngươi minh bạch, vì vinh suy của Hán tộc bọn ta, hy sinh cá nhân là việc không thể tránh. An công rời núi Đông Sơn, đối với Người mà nói là một hy sinh to lớn. Ta đang là thủ lĩnh tối cao của Bắc Phủ Binh, ngươi nghĩ đó không phải là một sự hy sinh hay sao?”
Lưu Dụ thê thảm nói:
– “Thuộc hạ có lỗi với Đạm Chân.”
Tạ Huyền nói:
– “Chuyện Đạm Chân đã có thư thư ta lo an ủi, Đạm Chân rất kính mến thư thư. Có thư thư ra mặt, mọi chuyện sẽ ổn thỏa.”
Thư thư Tạ Huyền chính là Tạ Đạo Uẩn. Lưu Dụ đau xót nói:
– “Nhưng cha nàng vẫn ép gả nàng cho con trai của Ân Trọng Kham là Ân Sĩ Duy.”
Tạ Huyền nói:
– “Về chuyện này ta cũng hết sức giúp bọn ngươi, chỉ có thể trì hoãn hôn sự một, hai năm, xem tình thế có đột nhiên thay đổi không. Đương nhiên thiết yếu là ngươi phải nỗ lực.”
Lưu Dụ nói:
– “Nhưng Huyền Soái nói thuộc hạ vĩnh viễn không được gặp nàng.”
Tạ Huyền nói:
– “Một ngày ngươi còn chưa làm chủ được tình thế, thì ngươi đừng gặp nàng, còn không nếu Vương Cung biết được chuyện ngươi và con gái hắn, đối với ngươi sẽ vô cùng bất lợi. Nếu ngươi quyết tâm không gặp nàng, thì lại còn cơ hội có được nàng.”
Lưu Dụ dứt khoát cúi đầu nói:
– “Xin Huyền Soái giao cho nhiệm vụ.”
Tạ Huyền cười dài nói:
– “Như vậy mới có đủ tư cách làm người thừa kế Tạ Huyền ta.”
Rồi chắp tay sau lưng đi ra. Lưu Dụ theo sau lưng, trong lòng lại thống khổ rướm máu. Tạ Huyền đạm nhiên nói:
– “Ta đem ngươi đi gặp một người, rồi ngươi sẽ hiểu ta muốn ngươi làm chuyện gì.”