Từ thị từ ái đem thiếu nữ đỡ dậy, hỏi: “Tốt lắm tốt lắm, không cần khách khí như thế, ta cứu ngươi, cũng là do chúng ta có duyên, chỉ là… Không biết cô nương là người ở đâu, tại sao lại đến đây vậy?”
Thiếu nữ dường như bị lời Từ thị gợi lên chuyện thương tâm gì đó, chỉ thấy thần sắc trên mặt nàng ta thay đổi liên tục, hỗn loạn, thống khổ, thương tâm, thất lạc… Sau một lúc lâu mới nói: “Tiểu nữ vốn là người Ký Châu, nửa tháng trước phụ mẫu đều mất, trưởng tỷ đoạt hôn sự của ta, gả cho trượng phu ta, lại sợ ta tới cửa đòi công đạo liền mướn không ít người tới đuổi giết ta, ta… ta…” Nói đến đây không ngờ lại bật khóc nói không thành tiếng.
Lời nói này thành công gợi lên chuyện thương tâm Từ thị chôn giấu dưới sâu đáy lòng, cùng với lòng đồng cảm với hoàn cảnh của nàng ta. Bà ta cũng không hỏi nữa mà chỉ nói: “Nếu đã như thế, sau này ngươi liền yên tâm sống ở trong phủ này đi, có ta ở đây, quyết sẽ không có người dám ăn hiếp ngươi!”
Thiếu nữ mặt đỏ lên: “Thật ngại quá, lão phu nhân cứu tiểu nữ, tiểu nữ không có gì báo đáp, ngân lượng trên người cũng đã dùng hết. Lại phiền toái tới lão phu nhân, ta sao có thể…”
Từ thị không nói lời gì một phen cầm tay của thiếu nữ, bị lời của nàng triệt để gây xúc động thế cho nên bà ta không cần nghĩ ngợi liền đem suy nghĩ trong lòng nói ra khỏi miệng: “Nếu đã như thế, ta liền nhận ngươi làm tôn nữ của ta! Như vậy, liền là danh chính ngôn thuận thiên kinh địa nghĩa đi!”
Đây quả thực là cái bánh rớt từ trên trời xuống! Thiếu nữ chớp chớp mắt, nhất thời không phản ứng kịp, vẫn là Ngụy nương khẽ giọng nhắc nhở: “Tiểu thư còn không mau chóng cám ơn lão phu nhân?”
Bản thân mình trôi giạt khắp nơi, đích xác cần một nơi cư trú, thiếu nữ lập tức cúi lạy: “Đa tạ nãi nãi!”
Ký Châu ở tận cùng phía Tây Bắc Đại Tụng triều, chỗ đó rất hoang vu, dân phong cũng tương đối chưa khai hóa cho nên gia đình bình thường không gọi tổ mẫu, đều gọi nãi nãi. Hai chữ vô cùng đơn giản lại ngọt ngào quả này quả thực rất khiến Từ thị vừa lòng. Đặc biệt thiếu nữ khóc nức nở cùng sùng bái, càng khiến bà ta cảm thấy, đây mới là cháu gái bà ta thật lòng mong muốn!
Không rắp tâm hại người giống Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý, cũng không tâm cao khí ngạo giống Hạ Liên Phòng Hạ Mạt Hồi! Cháu gái mềm mại ôn nhu ngoan ngoãn như vậy, mới là Từ thị thích! “Đứa bé ngoan, đứa bé ngoan, về sau mặc kệ chuyện gì đều có nãi nãi làm chủ cho con, có được hay không?”
Thiếu nữ ngậm nước mắt gật gật đầu.
Lúc này ngụy nương nhỏ giọng nhắc nhở: “Lão phu nhân, còn chưa hỏi tên tiểu thư đâu!”
Thiếu nữ giờ mới nhớ tới bản thân mình chưa báo tên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời bởi vì ngại ngùng mà đỏ lên, thành thật nói: “Ta gọi Hà Liễu Liễu, Hà trong vì sao, liễu trong cây liễu. Tên này là mẹ ta đặt cho, nhưng ta cũng không biết là có ý gì. Bà chưa kịp nói đã qua đời …” Nói xong, thần sắc lại thành thương cảm.
Từ thị vội vàng khuyên giải, lúc này một loạt tiếng òng ọc từ trong bụng Liễu Liễu truyền ra, nàng ta đỏ bừng mặt, cả người cũng càng thêm ngượng ngùng : “Xin, xin lỗi… Ta đã lâu chưa ăn gì…” Lộ phí dùng hết, nàng dọc theo đường đi đều không biết đã chạy trốn tới Yến Lương như thế nào.
Nghe vậy, Từ thị cùng Ngụy nương cùng nở nụ cười: “Yên tâm đi, nha đầu ngốc, ở Hạ gia chúng ta, con muốn ăn cái gì liền có đó, cái gì cần có đều có, quyết không thiếu xót!”
Hà Liễu Liễu vội vàng nói cảm ơn, sau đó bị người nâng đỡ đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nhìn một bàn đầy đồ ăn, mắt sáng lên, lập tức ăn ngấu ăn nghiến.
*******************************************
“Hả? Tổ mẫu thu nhận một cháu gái, còn là nữ tử đào vong từ Ký Châu đến?” Hạ Liên Phòng sau khi biết được tin tức này, mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Hạ An co quắp nhìn chung quanh, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không mà hắn lại cảm thấy tựa hồ có vài ánh mắt đang theo dõi hắn vậy? Khiến hắn dựng đứng hết cả lông tơ lên … Giống như sắp phát sinh chuyện xấu gì đó. “Vâng, đúng vậy… Lão gia để nô tài chuyển cáo công chúa, không cần lo lắng, nàng ta sẽ không được ghi danh vào gia phả Hạ thị.”
Hạ Liên Phòng không thèm để ý cái này đâu, nàng chỉ muốn biết tâm tình Từ thị gần đây thế nào thôi.
Hạ An thu hồi tầm mắt nhìn loạn chung quanh, cung cung kính kính hồi đáp: “Bẩm công chúa, dạo gần đây, từ lúc Hà cô nương đến, tinh thần lão phu nhân đều tốt hơn trước nhiều, khí sắc cũng khá, buổi tối ngủ nghe nói cũng yên giấc hơn.”
“Nói như vậy, vị gì… nghĩa muội đúng không?” Hạ Liên Phòng hỏi, thấy Hạ An gật đầu, lại cười nói: “Có thể nói là có thủ đoạn nha.” Ngay cả nữ tử như mẫu thân cũng không thể thu phục Từ thị, nử tử này lại làm được, thật là phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Hạ Mạt Hồi ngồi ở một bên nhàm chán cuốn tóc dài của mình chơi: “Tổ mẫu muốn nhận thì nhận đi, nhận 1000 cái chúng ta cũng không quản được.”
Nàng đối Từ thị sớm đã chết tâm, tất nhiên sẽ không đi quan tâm đối phương sống hay chết.
Hạ An: “…” Lời đại nghịch bất đạo như vậy, nhị tiểu thư ngài vẫn là ngầm nói khi ở riêng cùng công chúa hoặc là đại thiếu gia hãy nói đi, không nên để cho một nô tài như ta nghe được nha!
“Hồi nhi nói đúng, tổ mẫu muốn nhận, nhận cũng được, hơn kém một người cũng có ảnh hưởng gì đâu?” Phụ thân có việc, sau khi hạ tiều cũng đến phủ công chúa, Hạ An là đại quản gia lại bị phái đi truyền lời, có thể thấy được nhất định là có người phái đi. Mà trừ bốn cha con bọn họ, người duy nhất còn có thể khiến Hạ An động thân là ai?
Chính là Từ thị.
“Công chúa thật thông tuệ.” Trán Hạ An chảy một giọt mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy… Tiểu thư nhà mình từ lúc lên làm công chúa, càng ngày càng có khí thế, đôi khi ngay cả hắn cũng muốn bởi vì uy áp cường đại kia cảm thấy sợ hãi. “Lão phu nhân nói, nếu tộc trưởng cùng trưởng bối trong tộc đều không đồng ý Hà cô nương nhập gia phả Hạ thị, nhưng Hà cô nương chung quy đã là người Hạ gia, hơn nữa dạo này công chúa cũng không ở nhà dùng bữa, cho nên liền muốn người cả nhà cùng một chỗ ăn bữa cơm, hỏi tối hôm nay công chúa có rảnh không.”
Hạ Liên Phòng cười, ở đâu ra là Từ thị có chút tưởng niệm nàng chứ, nàng căn bản là muốn mình làm ván cầu cho Hà Liễu Liễu kia, nhờ vào mĩ danh của mình, để Hà Liễu Liễu thượng vị!
Thật sự không biết, đến cùng ai mới là tôn nữ ruột của Từ thị. Trước có Hạ Hồng Trang Hạ Lục Ý, sau có Hà Liễu Liễu này, phảng phất chỉ cần là tôn nữ ruột, Từ thị đều không thân thiết nổi.