Tiểu Thực Thần hắng giọng, nói:
“Sư tỷ, xin đừng trêu thằng em đây nữa. Khó khăn lắm em mới bái được sư phụ, bây giờ há lại có chuyện chạy đi nơi khác?”
Mấy vị chưởng quầy, lầu chủ nghe cậu chàng nói chắc nịch như chặt sắt chém đinh như vậy thì cũng không khỏi thất vọng, lủi thủi ra về. Đương nhiên, khác với những chỗ khác, mấy người này cũng chẳng ngu đến mức lại đi ép buộc một vị đầu bếp về làm cho mình.
Tâm không theo, ý không thuận, trời biết một ngày đẹp trời tay đầu bếp kia có bỏ thuốc độc chết khách hàng hay không. Lúc ấy thì thực là danh tiếng gây dựng nhiều đời toàn bộ chui tọt vào hầm phân, có lấy nước Ngân Hà rửa cũng chẳng sạch.
Đỗ Thải Hà trước giờ vẫn là người nhập môn muộn nhất, hiện tại bỗng dưng có thêm một ông sư đệ, tính trẻ con lại trỗi dậy. Cô nàng còn đang nghĩ xem nên đùa Tiểu Thực Thần này thế nào thì đã nghe sau lưng có tiếng gọi:
“Đỗ tiểu thư, tiên sinh bị thương sao?”
Đỗ Thải Hà giật mình thoáng một cái, quay đầu nhìn xem người vừa mới lên tiếng là ai, thì phát hiện chính là người mình muốn tìm – Cố Văn.
Té ra, Cố Thi Âm tuy là phận nữ nhi, nhưng bình thường toàn bộ tinh lực đều dồn vào việc học tập Nho đạo, những chuyện bếp núc chiên xào gạo nước mắm muối này cô nàng chẳng biết tí ti ông cụ nào hết. Thành thử, bình thường “Cố Văn” vẫn thường đến quán ông Hùng mua thức ăn. Có lẽ do biết là “đồng nghiệp” của Đông Thanh, nên ông bác vẫn thường bán rẻ cho Cố Thi Âm.
Sau này, lúc Trương Mặc Sênh tiếp quản căn bếp, thì cô nàng lại càng lui đến thường xuyên hơn.
Đỗ Thải Hà thấy không cần phải cất công đi tìm ông thầy đồ, bèn gật đầu:
“Đúng vậy. Dám hỏi phu tử nghe tin này từ ai vậy?”
“Ban nãy tại hạ trùng hợp có việc phải đến gặp Vũ tổng binh, nên đã được đại nhân cáo tri rồi.”
Cố Văn đáp.
Tuy luận tuổi tác, tu vi, tư lịch thì cô nàng đều hơn xa hai người trước mặt, song Cố Thi Âm lại chẳng dám có chút tư thái bề trên nào. Dù sao, ông sư phụ của hai người “lợi hại” ra sao, cô nàng đã tận mắt trông thấy.
Hai bên hàn huyên vài câu thì mấy món Cố Thi Âm gọi đã được làm xong đâu dấy. Cô nàng bỏ cặp lồng thức ăn vào một cái làn, gật đầu chào hai sư tỷ đệ Đỗ Thải Hà, đoạn thủng thẳng đi về nhà. Trương Mặc Sênh vươn vai, thấy sắc trời cũng chẳng còn sớm nữa, đang định dọn quán cùng về với cô sư tỷ nhà mình thì bỗng nhiên tấm rèm của quán được vén lên. Long Thanh Y nhẹ nhàng bước tới, nhoẻn miệng cười:
“Đỗ cô nương, Trương công tử, Thanh Y có lễ.”
“Không dám. Không dám.”
Trương Mặc Sênh là loại thần kinh thô, hơn nữa thân là thiếu chủ của Mỹ Vị sơn trang, cũng chẳng sợ sệt gì. Đỗ Thải Hà xuất thân thấp, nên không muốn khi không lại đắc tội với sứ giả của long tộc, bèn đứng lên trả nửa lễ.
Tiểu Thực Thần thấy cô nàng lóng nga lóng ngóng, mới hắng giọng giải vây:
“Không biết sứ giả đến tìm gặp hai ta là có chuyện gì?”
Long Thanh Y cười khúc khích, nói:
“Chẳng là mấy ngày gần đây tiểu nữ đến thành Đông Thanh, nghe ngóng được một chuyện rất thú vị có liên quan đến tiên sinh. Thành thử, hi vọng hai vị có thể dẫn tiểu nữ đến bái phỏng cổ viện một lần, Thanh Y xin ghi lòng tạc dạ.”
“Chuyện này… được rồi.”
Đỗ Thải Hà và Trương Mặc Sênh tuy hiện giờ đã là môn hạ của Bích Mặc tiên sinh, thân phận không giống khi trước. Thế nhưng Long Thanh Y đại biểu cho long tộc, yêu cầu của nàng ta hai người cũng không dám ngó lơ.
Chủ yếu là hai người bọn họ biết tính ông sư phụ nhà mình: lười biếng, ngại phiền.
Nếu gây ra chiến tranh giữa hai tộc, hai người không dám tưởng tượng rốt cuộc sẽ bị phạt ra sao.
Thế là, hai người Đỗ, Trương bèn nhanh nhẹn thu dọn quán xá, dẫn Long Thanh Y đến Lão Thụ cổ viện.
oOo
Tiểu đình trên lưng chừng núi…
Do Hồng Vân không thích gặp người lạ, nên bình thường Nguyễn Đông Thanh chẳng bao giờ dẫn khách lên Lão Thụ cổ viện. Cái đình nghỉ mát gã xây vội hiện giờ thoắt cái biến thành nơi tiếp khách.
Được hai đứa đệ tử báo có Long Thanh Y đến tìm, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nào có dám chậm chễ? Thế là gã vội vàng một tay chống nạng, chân cà nhắc cà nhắc lê từng bước xuống thang đá, chạy đến đình nghỉ mát dùng tiếp khách.
Trong mắt Nguyễn Đông Thanh, hắn dầu gì cũng là một công dân nước Việt, lại thêm làm công ăn lương cho Vũ Tùng Lâm, có thể tính là nửa cái công chức nhà nước. Nếu như gã chậm trễ chuyện tiếp đãi sứ thần, dám chắc Trư Đế sẽ lôi gã ra làm con dê tế thần để đảm bảo quan hệ ngoại giao với long tộc.
Long Thanh Y cười, nói:
“Chào tiên sinh. Không biết vì sao chân của tiên sinh lại…”
“Hai chữ ‘tiên sinh’ này của sứ thần tại hạ thực không dám nhận. Cái chân này của tại hạ cũng là do đêm hôm bất cẩn trông gà hóa quốc, tưởng là gặp ma, hoảng hồn quá đánh rơi cái chậu gỗ. Thế là…”
Số là vì chuyện của Nho môn, nên đêm qua Nguyễn Đông Thanh chong đèn đọc lại mấy quyển thơ cổ, đề phòng mấy thằng cha viện trưởng quay lại. Gã cũng tranh thủ thử dịch mấy bài ra chữ của Huyền Hoàng giới cho thuần thục.
Thức lâu, đèn dầu lại không đủ sáng, nên mỏi mắt nhức đầu. Nguyễn Đông Thanh vừa mới ra bên xách chậu rửa mặt giếng định tát vài vốc nước lên mặt cho tỉnh thì đã thấy một bóng người chải tóc bên giếng nước, làm hắn hoảng hồn đánh rơi cả cái chậu trên tay. Hắn hoảng hồn hét lên một cái, lại vì đau mà ôm chân cúi đầu theo bản năng. Lúc Nguyễn Đông Thanh nhớ ra cái bóng người bí ẩn bên giếng, vừa ngẩng đầu lên thì chẳng thấy cái bóng nào cả, chỉ có Hồng Đô tất tả chạy từ trong phòng của Hồng Vân ra kiểm tra.
Hết chương hôm nay. Từ mai quay lại lịch đăng 3 chương/tuần cho đến khi bản thảo hoàn toàn ổn định.