” Diệp Bằng! Anh đi còn em thì sao?”Dương Tiểu Vy không nhịn được đã lên tiếng, ánh mắt nhìn Lục Diệp Bằng với bộ dạng yếu đuối.
Một câu nói của cô ta khiến tất cả mọi người đều quay sang nhìn cô ta. Lục Diệp Bằng cũng ngẩng đầu lên nhìn cô ta với dáng vẻ lạnh lùng
Nụ cười bất giác cong lên. Lục Diệp Bằng lập tức đứng lên đi nhẹ đến trước mặt Dương Tiểu Vy,giọng nói sắc thép đánh thẳng vào gương mặt giả tạo của cô ta.
“Chẳng phải cô muốn lấy đi vị trí của cô ấy sao??? Yên tâm đi,tôi sẽ cho cô hết. Những gì cô muốn,tôi đều sẽ cho cô…” Anh chỉ tay ra cửa,quát lớn “Còn bây giờ, mau biến ra khỏi phòng của tôi… Mau lên”.
Dương Tiểu Vy giựt mình, chỉ biết đi ra thật nhanh. Cũng không hề suy nghĩ về câu nói của anh đang có dụng ý gì.
Càng ngày cô cảm thấy Lục Diệp Bằng càng đáng sợ, đặc biệt ánh mắt của anh. Dường như rất muốn giết chết cô khi cô nói gì đó động chạm đến Lam Lam.Không biết đến khi nào anh mới hết mê mẩn người phụ nữ đó mà quay trở về bên cô nữa,…
Khi mọi người đi ra hết, Lục Diệp Bằng liền cất đi nét mặt giá lạnh của anh từ nãy giờ, anh quay về với trạng thái dịu dàng, ánh mắt yêu thương dành cho con gái đang nằm trên giường.
Anh ngồi xuống nắm lấy bàn tay của Lam Lam khẽ gọi tên cô.
“Lam Lam! “
Lam Lam mệt nhoài, mở mắt ra nhìn anh. Cô chỉ mới uống thuốc chưa được bao lâu, nên vẫn chưa ngủ. Câu chuyện từ nãy giờ cô cũng đã nghe thấy hết.
Lục Diệp Bằng mỉm cười, ôm lấy cả cơ thể của cô lên,nằm vào trong lòng anh.
“Em có giận anh không?”
Lam Lam như một con mèo con ngoan ngoãn ôm chặt lấy anh, cả người cô rất lạnh nên khi tiếp xúc đã thịt của anh cô cảm thấy rất ấm áp.
Nhìn dáng vẻ run rẩy không ngừng của cô như vậy, anh nhịn không được liền hỏi.
“Em lạnh lắm sao?”
Lam Lam ngẩng đầu lên nhìn anh cố gắng gật đầu.
Thấy vậy, Lục Diệp Bằng không suy nghĩ gì hết liền cởi hết quần áo trên người mình ra, chỉ chừa đúng một chiếc quần lót đang bao bọc thứ to lớn của anh mà thôi. Anh kéo cô ôm chặt vào lòng, dùng chăn bao phủ cơ thể của hai người lại.
Lam Lam vừa cảm nhận hơi ấm liền lập tức chui rút vào trong ngực anh mà không nghĩ đến hậu quả.
“Vậy đỡ hơn chưa? “
“Đỡ… Rồi anh! “Cơ thể anh thật sự đã làm cho cô cảm nhận như đang có một lò sưởi bên mình vậy.
Gương mặt Lục Diệp Bằng cúi sát gần cô hơn.
” Anh xin lỗi, anh xin lỗi bà xã nhiều lắm…! Bà xã, đừng có giận anh!”
Lam Lam mỉm cười, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, rướn lên chủ động hôn vào môi của Lục Diệp Bằng.
“Có gì mà em phải giận anh”.
” Vì anh mà người phụ nữ ác độc đó muốn hại em”.Bây giờ thời gian có quay trở lại vào mấy năm trước. Anh thà chết cũng không muốn cho con đàn bà đó bước vào cuộc đời của anh. Nếu không, người con gái này bây giờ cũng đâu cần chịu nhiều tổn thương đến như vậy.
Giọng Lam Lam run run.
“Cô ta không dễ gì làm hại được em đâu!”
Cô biết Dương Tiểu Vy có thể độc ác nhưng cô ta lại một người có quá xem thường đối phương. Đó cũng là điểm yếu duy nhất của cô ta.Dương Tiểu Vy luôn tự cho rằng không ai bằng cô ta cả nhan sắc lẫn địa vị. Với một người luôn sống trong ảo tưởng như cô ta thì cô cần gì phải sợ.
Lục Diệp Bằng hừ một tiếng, nâng người cô lên ôm chặt.
“Em đừng khinh thường cô ta, ai biết được người phụ nữ đó trong lòng đang nghĩ gì? “
“Thì nghĩ làm sao để cướp lấy vị trí của em đấy!” Lam Lam dùng sức véo mạnh má anh.
Lục Diệp Bằng thừa dịp cắn mạnh tay cô không chịu buông ra.
Lam Lam nhíu mày kêu lên một tiếng, lại tiếp tục ôm chặt lấy anh, gương mặt cô hoàn toàn úp mặt vào vòm ngực của anh ngọ ngoạy.
Lục Diệp Bằng nhịn không được liền bật cười lớn, xoa mạnh đầu cô.
“Em muốn cho nó dậy sao?”
Lam Lam không hiểu mắt nhắm mắt mở,đầu tóc bù xù ngẩng đầu lên nhìn anh.
Một cô gái xinh đẹp, khi bệnh cũng mang dáng vẻ phong tình như vậy, thì một người đàn ông với nhu cầu cao như anh thì làm sao chịu nổi sự kích thích này.
Chỉ một động tác anh đã lật người nằm đè lên cô.
“Lam Lam! ” Anh nhìn cô bằng ánh mắt rất chân tình.
“Hửm”
Lục Diệp Bằng liếm môi, hỏi nghiêm túc.
“Sau này dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không hận anh,vẫn yêu anh như vậy có được không? “
“Có ý gì? ” Lam Lam đã quá buồn ngủ nhưng khi nghe anh nói vậy, đôi mắt nhắm chặt liền mở ra nhìn anh.
Ánh mắt Lục Diệp Bằng chợt tối đi.
“Anh chỉ muốn là ….Em hãy tin tưởng anh, mong em hãy tin anh lần này! “
Lam Lam cười.
“Em tin anh mà ông xã! ” Từ khoảnh khắc anh tổ chức sinh nhật cho cô và con gái, cô đã nguyện lòng tin tưởng anh, yêu anh,dùng tình cảm chân thành nhất của cô trao cho anh.
Trái tim Lục Diệp Bằng chợt thắt lại.
“Cho dù có xảy ra chuyện gì,em cũng không được rời xa anh, đừng chạy trốn anh”.Anh đang rất sợ… Sợ rằng người con gái này sẽ tuyệt tình không cho anh thấy mặt cô, bỏ đi không một lời từ biệt. Anh biết cô rất có thể sẽ rời xa anh… Nhưng đừng có biến mất.
Nếu một ngày nào đó, anh nhận được một tin nào đó nói cô đã thực sự biến mất vĩnh viễn. Lúc đó anh sẽ phát điên lên mất, anh không thể đánh mất cô được.
Lam Lam nhìn anh rất lâu, ánh mắt mơ hồ không nghe câu nói vừa rồi của anh. Cơn buồn ngủ khiến cô không thể nào chống cự nổi nữa rồi.
Lục Diệp Bằng ở trên cao cúi xuống, ánh mắt anh liền chạm vào cặp ngực trắng xóa đang lấp lóa bên trong chiếc váy ngủ của cô. Sự kiềm nén khó có thể nào cưỡng lại vì sự xinh đẹp của người con gái trong lòng anh lại bắt đầu bùng phát dâng lên dữ dội.
Dáng vẻ gợi tình này của Lam Lam chỉ khiến cho một con báo như anh muốn lao vào chiếm hữu một cơ thể đang yếu ớt của cô gái này thôi.
Anh cúi người xuống, cắn nhẹ vào vành tai cô, khẽ ra lệnh.
“Nói em yêu anh… Nói em yêu ông xã cho anh nghe đi! ” Anh rất thích được cô nói yêu anh thậm chí thích cô gọi anh bằng hai tiếng ” Ông xã”.
Lam Lam rất vâng lời,nét mặt đỏ ao cất tiếng ngọt ngào khẽ nói.
“Em yêu ông xã…! “
Nói một câu cuối cùng, rồi sau đó cô nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ còn anh có đáp lại gì không cô cũng không hề biết.
Lục Diệp Bằng hạnh phúc nở một nụ cười mãn nguyện, anh ôm chặt cô vào lòng, hạ đôi môi xuống hôn lên khóe môi ngọt ngào của cô, bàn tay anh cũng không tự chủ cũng đã chui vào trong váy của cô từ lúc nào,xoa nắn hai ngọn đồi của cô,cùng cất lên một câu trả lời mà bấy lâu nay cô luôn rất muốn nghe.
“Anh cũng yêu bà xã! Yêu rất rất nhiều”.
Câu nói ấy, Lam Lam lại không được nghe khi cơn buồn ngủ không ngừng kéo đến, lôi kéo cô vào một giấc mơ mà cô không thể dậy nổi.