Trương Thác ngồi bên cạnh Bạch Bào Nhân và hỏi.
“Đây là cái đầu tiên” Bạch Bào Nhân lên tiếng: “Con chưa từng đến các cung điện ngầm khác, cũng không biết hình dạng trong đó như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không giống nơi này, nếu không đã sớm báo cáo lên cấp trên rồi. Chậm nhất là sáng sớm ngày mai, cấp trên sẽ cho người phong tỏa hoàn toàn nơi này. Chỉ sợ trước khi làm rõ nơi này có cái gì thì cả khu vực thành phố ngầm đều sẽ bị cấm”
Trương Thác gật đầu, cũng không hỏi thêm gì, anh cũng biết rằng có một số việc, cho dù Bạch Bào Nhân biết rõ nhưng với quyền hạn của Bạch Bào Nhân cũng không có cách nào nói quá nhiều với anh.
Một khi bộ máy Cục Chín vận hành, hiệu suất cực kỳ cao.
Độ sâu từ mặt đất xuống đây khoảng vài trăm mét, nhưng đám người Trương Thác chỉ chờ hơn một tiếng đồng hồ thì đã nghe thấy có tiếng động truyền đến.
“Huấn luyện viên, mọi người ở bên dưới sao?” Rõ ràng giọng nói này vang lại từ đường trượt.
“Đúng vậy!” Bạch Bào Nhân trả lời một tiếng.
Năm tên thành viên Cục Chín đều đứng dậy, nhìn về hướng đường trượt.
“Huấn luyện viên, chúng tôi ném dây thừng xuống,mọi người đón lấy nhé!” Chỗ đường trượt lại vang lên âm thanh, đồng thời mấy sợi dây thừng được ném xuống, dừng trên tế đàn.
“Mau đi lên” Bạch Bào Nhân ra lệnh cho năm tên thành viên Cục Chín.
Năm người cũng không chần chừ, nhanh chóng đưa tay với lấy dây thừng, leo lên trên.
Thấy năm người đều đã an toàn vào trong đường trượt, Bạch Bào Nhân nói với Trương Thác: “Chú, chúng ta cũng ra ngoài trước đi”
“Ừ” Trương Thác gật đầu.
Hai người Trương Thác và Bạch Bào Nhân với lấy dây thường, dùng sức nhảy.
Trong nháy mắt hai người nhảy lên, đột nhiên một tia sáng xuất hiện phía trên, lóe lên rồi biến mất, là người của Cục Chín đang ghi chép lại cảnh tượng nơi này.
Trong giây phút tia sáng kia lóe lên, Trương Thác mơ hồ thấy được cảnh tượng phía dưới, các tòa tháp nhọn san sát nhau, sắp xếp uốn lượn, thật giống như một con rồng lớn đang bay lượn.
Trong chớp mắt, cảnh tượng này khiến trong lòng Trương Thác xuất hiện một sự bực bội vô cớ, đồng thời còn sinh ra cảm giác hơi chán ghét đối với nơi này. Về phần sự chán ghét này từ đâu mà có thì Trương Thác cũng không rõ. Bây giờ anh chỉ có một ý nghĩ đó chính là mau chóng rời khỏi nơi này, càng nhanh càng tốt.
Từ đường trượt thông lên phía trên, Trương Thác không nói lời nào, cứ lặng lẽ đi, chờ đến khi hoàn toàn thoát khỏi cung điện ngầm, Trương Thác mới cảm thấy sự bực bội trong lòng dần dần biến mất.