Bọn họ đương nhiên cảm nhận được rõ ràng bởi sau khi thái hư long chú trong cơ thể bọn họ bị tiêu tán thì bọn họ không bị Doãn Chí Bình hút đi tinh nguyên nữa.
Keng! Keng! Keng!
Lúc này Doãn Chí Bình đã hôn mê, mà trên Ngọc Nữ Phong toàn tiếng rung của sát kiếm, phía Tạ Vân đã không nhịn nổi nữa, rất muốn ra tay.
Không vội! Không vội! Không vội!
Diệp Thành vội vàng ngăn đám người, cười bảo: “Ta sẽ cho ngươi tự tay giết hắn, nhưng vẫn còn vài việc chưa xong, hắn chưa thể chết được”.
Nói rồi Diệp Thành nhìn Doãn Chí Bình trong đại đỉnh, dường như hắn có thể từ bên ngoài nhìn thấy được linh hồn Thái Hư Cổ Long với đôi mắt hung dữ ở trong, đây là bảo bối đó, không thể để nó chôn cùng Doãn Chí Bình được.
Chát!
Khi Diệp Thành đang nhìn Doãn Chí Bình thì một bàn tay ngọc ngà đã đánh mạnh vào mặt hắn, lại nhìn người ra tay, đây chẳng phải Sở Linh vừa mới từ thành cổ Thiên Thu về sao?
Thiên phú của cô mạnh mẽ nên tự phá được phong ấn, biết Diệp Thành phong ấn mình nên ngay lập tức chạy đến đây.
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi”, Diệp Thành che mặt, cười hà hà.
“Hiểu lầm? Ta cho ngươi biết thế nào là hiểu lầm!”, đôi mắt đẹp của Sở Linh bắn ra tia lửa, một chưởng đánh Diệp Thành ngã ngồi xuống đất, cô ấn hắn xuống rồi đánh cho hắn mặt mũi bầm dập, không còn hình người.
Ôi…
Nhìn thấy cảnh này, phía Liễu Dật, Nam Cung Nguyệt đều giật giật khoé miệng.
So với họ, bốn tên phía Hùng Nhị, Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng lại hưng phấn, xắn tay áo lên, tên nào cũng gào to nhào tới: “Ta cho ngươi biết thế nào là bỉ ổi!”
“Tiêu… Tiêu Tương, người Hằng Nhạc các muội thật… thật hung hãn!”, nhìn cảnh này, Lăng Tiêu ở nơi cách đó không xa cười khan.