– Vệ Chấn Vũ, đầu ngươi chỉ để cho con lừa nó đá à!
Phong Vân Vô Địch thần sắc dừng lại một chút, nói:
– Cho các ngươi cơ hội các ngươi không muốn, vậy tự chúng ta đi tìm a, thời gian còn rất dài. . . ! Chúng ta đi!
Nói xong hắn vung tay lên, liền đi đến một bên, sáu người Huyền Thiên đi theo, không để ý đến đám người kia nữa.
Vệ Chấn Vũ cho rằng Huyền Thiên và Chiến Lãng, Phong Vân Vô Địch mới nhận thức không lâu, có lẽ không có giao tình gì, vì một di tích có thể bỏ qua Huyền Thiên, kết quả không nghĩ tới, bọn hắn lại cự tuyệt dứt khoát như thế.
Cái này khiến hắn lập tức á khẩu không trả lời được.
– Phong Vân huynh, vừa rồi chỉ là chỉ đùa một chút, bảo tàng trong một di tích mới khó có thể tưởng tượng được, nếu chúng ta đã có thực lực đoạt lại, cần gì phải vì nội chiến mà chắp tay tặng Yêu tộc chứ.
Hoàng Phủ Nhất Lưu lên tiếng.
Tuy rằng điều kiện vừa rồi của Vệ Chấn Vũ hắn không có tham dự, nhưng hắn không nói chuyện, hiển nhiên cũng chấp nhận.
– Các ngươi thấy thế nào?
Phong Vân Vô Địch nhìn sáu người Huyền Thiên.
Huyền Thiên nhẹ gật đầu:
– Vậy thì đi xem đi!
Dù sao, tìm được một cái di tích mới rất không dễ dàng, đã có cơ hội, vẫn không nên bỏ qua thì tốt hơn.
Chiến Lãng nhún nhún vai, nói:
– Đi xem một chút đi!
Bọn người Phong Vân Hồng Minh cũng đều gật đầu.
Phong Vân Vô Địch quay người, ánh mắt nhìn sang Vệ Chấn Vũ, Hoàng Phủ Nhất Lưu:
– Hai vị, dẫn đường a!
Một di tích mới, muốn khai phát, cần thời gian rất dài, đơn giản chút cũng phải hơn nửa tháng, phức tạp thì cần hơn nửa năm, thậm chí càng lâu hơn nữa.
Cho nên, tuy rằng hiện giờ cường giả Yêu tộc đã tiến vào trong di tích nhưng vẫn chưa đoạt được bảo vật, bọn hắn vẫn có thể đi đoạt lại.
Bọn người Hoàng Phủ Nhất Lưu, Vệ Chấn Vũ bị cường giả Yêu tộc c đuổi ra là ba ngày trước, có thể khẳng định, cường giả Yêu tộc cách thời gian đạt được bảo vật bên trong vẫn còn xa. . .
Hai đại đội ngũ hội tụ, nhân số biến thành mười bảy người, Vệ Chấn Vũ, Hoàng Phủ Nhất Lưu phía trước, đi về phía di tích kia.
Hai ngày sau, mọi người xuyên thẳng qua trong cổ khư mấy vạn dặm, rốt cục đi tới trước di tích mới kia.
Phía trước là một tòa thành cự đại, tuyệt đối có thể vượt qua hai chữ cực lớn.
Tường thành cao đến mấy trăm trượng, bên trong tòa thành càng cao ngàn trượng, bốn phía không ít ngọn núi, đều thấp hơn nhiều lắm.
Một mắt nhìn đi, tòa lâu đài này chiều rộng trên mười dặm, còn chiều dài thì ánh mắt bị ngăn cản, nhìn không tới cuối cùng.
Huyền Thiên mở ra Hoàng Đạo Thiên Nhãn, phát hiện căn bản nhìn không thấu vách tường của tòa thành.
Bốn phía tòa lâu đài này vốn có rất nhiều trận pháp cấm chế, hết sức lợi hại, nhưng đều bị bọn người Vệ Chấn Vũ, Hoàng Phủ Nhất Lưu phá vỡ.
Trên tường thành trước thành có một tòa đại môn cao tới trăm trượng, vốn bị đóng chặt lại, cũng đều bị bọn người Vệ Chấn Vũ, Hoàng Phủ Nhất Lưu đánh bay.
Trên đại môn kia, trên tường thành có hai chữ to — Kiếm Bảo.
Bọn người Vệ Chấn Vũ, Hoàng Phủ Nhất Lưu mở ra cửa thành, chính là muốn đi vào trong tòa thành thì cường giả Yêu tộc đã đi đến, khẽ đảo đại chiến, bọn người Vệ Chấn Vũ, Hoàng Phủ Nhất Lưu không địch lại, bỏ trốn mất dạng.
Mà cường giả Yêu tộc vì bảo tàng trong thành bảo nên cũng không đuổi theo, hiện giờ cường giả Yêu tộc một tên cũng không thấy, hiển nhiên là đều tiến nhập vào trong tòa thành rồi.
– Kiếm Bảo!
Huyền Thiên nhìn hai chữ to trên cửa thành.
Hai chữ này, ở trong mắt Huyền Thiên lại hóa thành một thanh Linh kiếm Hoàng cấp, đây là đồ vật mà Huyền Thiên muốn đạt được nhất khi đến Bắc Hải Cổ Khư.
Đại Chu thiên Tinh Thần Kiếm trận, vốn chính là bí kíp mà tổ sư gia Tinh Thần Kiếm Phái đạt được ở trong Bắc Hải Cổ Khư, kể cả đại lượng Linh kiếm Hoàng cấp cũng thế.
Người bất đồng, nhìn xem chữ Kiếm Bảo trong lòng sẽ nghĩ đến thứ bất đồng.
Như Huyền Thiên, Vệ Chấn Vũ với tư cách là Kiếm Sư trận, muốn chính là Linh kiếm.
Mà những người khác, có nghĩ đến chính là kiếm quyết, có nghĩ đến chính là bảo kiếm.
– Đi –!
Phong Vân Vô Địch dẫn đầu đi về phía trước, mọi người đuổi kịp, thông qua cửa thành, tiến vào trong tòa thành.
Thông qua cửa thành cao trăm trượng, mọi người đi tới trong tường thành.
Tòa thành cực lớn ở ngay trước mắt, giữa tường thành và tòa thành là một nơi trống trải rộng chừng năm trăm thước, một mực lan tràn sang hai bên hơn mười dặm.