Dương Thanh cảm kích bảo: “Cảm ơn cô nhiều!”
Hoài Lam mỉm cười, nói: “Thành chủ bảo tôi tới chăm sóc anh, anh có cần gì cứ việc nói với tôi, không cần khách sáo đâu”.
Dương Thanh cười cười: “Cô đừng cung kính với tôi như vậy, nghe khách sáo quá, cứ gọi Dương Thanh là được rồi”.
Hoài Lam bèn nói: “Vậy tôi xin phép gọi anh là anh Thanh”.
Nghe Hoài Lam gọi mình là anh Thanh với giọng điệu gần gũi, Dương Thanh bỗng ngơ ngẩn cả người.
Phùng Tiểu Uyển cũng luôn gọi anh với giọng điệu như vậy, không biết bên Yến Đô thế nào rồi, bao giờ Mã Siêu mới thức tỉnh được.
Đúng lúc này, lão Cửu bỗng gọi điện tới.
Dương Thanh vừa nhận cuộc gọi, lão Cửu đã nói ngay, giọng hết sức nặng nề: “Dương Thanh, tôi vừa thấy người của Dược Vương Cốc đang di chuyển về phía phủ thành chủ, tôi đoán bọn họ đang đến tìm cậu, cậu phải mau chóng tìm cách rời khỏi đó ngay”.
Nghe vậy, Dương Thanh thoáng cau mày, nói: “Nơi này là phủ Hoài Thành, người của Dược Vương Cốc cũng dám xông vào sao?”
Lão Cửu bảo: “Tôi đã nghe được rất nhiều tin tức về phủ Hoài Thành, có người nói Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành trước nay chưa từng qua lại, hơn nữa, Dược Vương Cốc có vô số cao thủ, mà thực lực của Dược Vương còn thuộc hàng mạnh không lường được”.
“Tôi có thể cảm nhận được những luồng uy lực cực mạnh từ đám cao thủ của Dược Vương Cốc đang tới phủ Hoài Thành, nhất là cao thủ cầm đầu kia, có thể người này đã là cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ rồi”.
“Cậu nghe lời tôi, tạm rời phủ Hoài Thành trước để tránh việc thành chủ Hoài Thành rơi vào tình thế bất đắc dĩ, phải giao cậu cho Dược Vương Cốc”.
.