Những chuyện khác, đều không quan trọng.
Lại hơn 10 phút nữa trôi qua, người quản lý thấy người đã tới đủ rồi, vì vậy tập trung mọi người ở sảnh nghị sự lớn.
Ông ta bước lên sân khấu, nói theo quy trình: “Lần tuyển chọn bác sĩ này vấn theo quy tắc cũ, tổng cộng có ba đề mục. Mọi người ở đây ai có thể hoàn thành một cái tùy ý trong số đó thì coi như thông qua tuyển chọn.”
Ba đề, chỉ cần hoàn thành một đề là được.
Nghe thì thấy khá đơn giản.
Nhưng trong lòng của người tới đều rất rõ, tỷ lệ vượt qua của mỗi lần tuyển chọn bác sĩ đều thấp tới kinh người, ba đề mục sợ rằng đều rất khó, không phải dễ dàng giải quyết như vậy.
Người quản lý võ tay: “Đầu tiên, đề thứ nhất, lên.
Giọng vừa dứt, chỉ thấy một người đàn ông trung niên được người khác đỡ lên sân khấu, có người chuyển ghế để ông ta ngồi.
Sắc mặt của người đàn ông đó trắng bệch, ho không ngừng.
Người ho đó cả người nổi hết da gà.
Người quản lý hờ hững nói: “Đây là đề đầu tiên.”
Mọi người nhìn nhau, đây tính là đề đầu tiên gì chứ? Đây không phải là một người sống sao? Đề mục ở đâu?”
Người quản lý mỉm cười, giải thích: “Người này từ trước đến nay cơ thể đều rất khỏe mạnh, dạo gần đây cũng không biết mắc bệnh gì, cứ ho mãi, không ngừng được.”
“Các vị ở đây, có ai có thể chữa khỏi bệnh ho của ông ta, vậy thì coi như hoàn thành đề này.”
“Mọi người có 15 phút quan sát, bây giờ bắt đầu.”
Mọi người lũ lượt lên sân khấu, quan sát kỹ càng người đàn ông này, nào là nhìn lưỡi nào là bắt mạch nào là kiểm tra nhiệt độ cơ thể, còn hỏi đông hỏi tây, thậm chí hỏi người đàn ông có bệnh di truyền gì đó không.
Thời gian 15 phút rất nhanh đã trôi qua.
