– Hừ! Bên Chiến Hồn Điện có một, bên Song Tử Các còn có hai! Mày cho cha mày không biết gì hả? Dương tứ gia cười lạnh không thôi, ngạo nghễ nói: – Lão cha đây dù không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ hơn ai hết.
Dương Khai đỏ hết cả mặt.
Đổng Tố Trúc cười hì hì, lặng lẽ nhếch ngón cái với Dương Khai. Dương tứ gia cả đời chỉ chung tình với mình nàng, nhưng nàng lại hy vọng con trai mình có thật nhiều mỹ nhân làm bạn, tốt nhất có thể sinh chục đứa cháu, như vậy những ngày sau nàng cùng tứ gia sẽ không khô khan.
Dù cho Dương Khai không hầu hạ bên cạnh, bọn họ cũng có thể giúp giữ cháu.
– Được được, chuyện người trẻ tuổi, các người đừng ca thiệp. Dương Khai không phải không hiểu chuyện, sẽ không làm con gái người ta đau lòng.
Lăng Thái Hư xen vào.
Sư công lên tiếng, Dương tứ gia cũng rụt cổ, liên tục thưa phải.
Toàn bộ người Chiến Hồn Điện cùng Phá Huyền Phủ đều động viên, các đại gia tộc theo Dương Khai đến đây, mấy ngày nay liên tục mở đại hội trưởng lão, đều đang thương thảo chuyện gì.
Mọi người đều biết được tin tức Dương Khai trở về, đều biết tin sẽ đi Tinh Vực.
Không có ép buộc, toàn bộ tự nguyện.
Bên phía Cửu Thiên Thánh Địa cũng nhận được tin của Dương Khai, căn dặn giống như Chiến Hồn Điện, mặt khác, Dương Khai còn truyền tin Thiên Tiêu Tông.
2 ngày sau, Dương Khai trở về Cửu Thiên Thánh Địa.
Hắn trực tiếp đi mật thất Hạ Ngưng Thường bế quan.
Tiểu sư tỷ còn đang ngủ say, tẩu hỏa nhập ma lần trước làm nàng rất mỏi mệt, bây giờ còn chưa tỉnh.
Dương Khai đi tới, cầm tay nàng, chầm chậm truyền vào thánh nguyên.
Một lát sau, lông mi thật dài của Hạ Ngưng Thường khẽ rung động, Dương Khai ngồi bên cạnh, nghiêng người nhìn nàng, mỉm cười chờ đợi.
Lại một hồi, Hạ Ngưng Thường mới mở mắt, vừa nhìn khuôn mặt Dương Khai, tròng mắt cứng lại, sững sờ nhìn hắn.
Bốn mắt nhìn nhau, ngẫu nhiên động tình như ở Cửu Âm Sơn Cốc năm đó.
Mấy phần rộn ràng, mấy phần hoảng loạn.
Hạ Ngưng Thường bỗng nhiên mỉm cười.
– Cười ngốc gì đó? Dương Khai cười hỏi nàng.
– Giấc mộng này, thật dài! Hạ Ngưng Thường lật tay cầm ngược lại bàn tay to của Dương Khai, rất mạnh, nắm thật chặc, như không muốn bỏ ra.
Dương Khai cũng mỉm cười, cúi người hôn sâu lên môi đỏ tựa bảo thạch của nàng.
Tiểu sư tỷ gần như không thở nổi.
Môi rời, thân người nóng lên, mắt đẹp mê ly.
– Trong mộng, nàng sẽ cùng ta làm những chuyện này sao? Dương Khai cười gian.
Hạ Ngưng Thường xấu hổ đỏ mặt, giãy giụa vùi đầu vào lòng Dương Khai, không dám gặp người nữa.
Dương Khai nhận được đáp áp, cười to vui vẻ.
Bỗng nhiên, Hạ Ngưng Thường rung người, vội ngồi dậy, sững sờ ra đó. Ánh mắt tập trung vào Dương Khai, lóe lên hoài nghi cùng mừng rỡ.
– Sư đệ… Hạ Ngưng Thường há miệng, nhíu mày rất dễ xem, có vẻ vẫn còn mơ màng.
– Ta đã trở về! Dương Khai khẽ nói.
Tiểu sư tỷ che môi đỏ, mắt run lên, tựa như có sương mù đang che phủ.
Nước mắt lăn qua má, mắt nàng nhanh chóng đỏ lên.
Cuối cùng nàng mới phản ứng lại, tất cả là thật, mà không phải là mình đang nằm mơ.
Nam nhân mong nhớ ngày đêm, lúc này thật sự đang ngồi bên giường, thâm tình nhìn nàng, ánh mắt như làm nàng tan vào nhu tình mật ý.
Nàng không dám tin!
– Ta thật sự đã về! Dương Khai giang tay ôm nàng vào lòng, siết thật chặt, như muốn nhét nàng vào trong người mình.
Hạ Ngưng Thường phát ra tiếng kêu khẽ, cũng ra sức ôm chặt Dương Khai, trong cổ họng phát ra tiếng nghẹn ngào.
Tiếng khóc làm Dương Khai đau lòng.
Đẩy nàng ra, Dương Khai bá đạo cắt đứt tiếng khóc của nàng.
Quần áo tán loạn, cả phòng xuân quang.
Tất cả tương tư cùng tình cảm sâu nặng, lúc này lắng đọng lên men, chuyển hóa thành hạnh phúc làm cho Hạ Ngưng Thường choáng váng.
Tình cảm nam nữ xưa nay đều là thế.
Thật lâu sau, Dương Khai thần thái bay bổng, hùng hổ bước ra.
Ở đằng sau hắn, Hạ Ngưng Thường đeo cái khăn che mặt, cúi đầu đi theo, xấu hổ không thôi.
Vành tai nhỏ nhắn cùng cần cổ thon thả của nàng vẫn còn màu phấn hồng, chọc người ta mê mẩn.
Tựa như gốc cỏ nhỏ khô héo được mưa móc tưới mát, lúc này Hạ Ngưng Thường toát ra phong tình khó tả, đủ điên đảo ngàn vạn chúng sinh, làm cho bất kỳ nam nhân nào nổi điên.
Tay của hai người nắm chặt, tựa như lòng của hai bên.
Gần đó có độn quang bay tới, tìm Dương Khai có việc, nhưng nhìn tình cảnh này, lập tức quay đầu nháy mắt biến mất.
– Sư phụ.. Hạ Ngưng Thường nũng nịu gọi, hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Nàng nhìn ra người trong độn quang, chính là Mộng Vô Nhai.
Dương Khai cười ngây ngô, Hạ Ngưng Thường cắn môi hồng, dậm chân vừa giận vừa xấu hổ.
– Không sao không sao, Mộng chưởng quỹ nhất định không có chuyện trọng yếu gì, không thì đã không bỏ đi. Dương Khai trấn an. – À, tiểu sư tỷ, có chuyện muốn hỏi tỷ.
– Chuyện gì vậy? Hạ Ngưng Thường rụt rè nhìn hắn, nhìn phải ánh mắt Dương Khai, lại vội dời đi,
Vẻ thẹn thùng này làm Dương Khai hận không thể quay đầu trở vào mật thất…
Vận chuyển thánh nguyên, không dễ dàng mới kiềm chế được rục rịch, Dương Khai nghiêm mặt, nói: – Lúc trước ta giúp nàng chải chuốt kinh mạch thánh nguyên, phát hiện trong người nàng có một đoàn khí xám, đó là cái gì?
– Thứ đó hả… Hạ Ngưng Thường nghe vậy, cau mày nói: – Thật ra, tỷ cũng không biết đó là gì.
– Nàng cũng không biết? Dương Khai rất kinh ngạc.
– Ừ, chính nó theo tỷ, hả, nó đâu rồi? Hạ Ngưng Thường liền phát hiện không đúng, đoàn năng lượng thần bí vẫn luôn ở trong người nàng, lúc này lại biến mất.