Độc Cô Tiếu cất tiếng cười to
– Chỉ bằng ngươi? Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao! Cũng đáng để người Độc Cô gia ta bỏ chạy?
– Ta không tính là cái gì cả nhưng giết ngươi không khó!
Nhiếp Vân cũng không vì khiêu khích mà tức giận, hắn lạnh nhạt trả lời.
– Giết ta? Ngươi cũng xứng? Độc Cô gia chúng ta chưa bao giờ chiến bại, Độc Cô Tiếu ta cũng như thế.
Độc Cô Tiếu ngạo nghễ đứng đó, toàn thân của hắn thẳng tắp như trường thương.
– Độc Cô Tiếu ta ba tuổi bắt đầu tu luyện, mười tuổi đạt tới La Tiên Cảnh, mười bảy tuổi đánh chết cường giả Huyền Tiên cảnh, hai mười hai tuổi đánh chết Kim Tiên cảnh, ba mươi mốt tuổi thành tựu Kim Tiên, hôm nay ba mươi bảy tuổi, cường giả Kim Tiên cảnh chết trong tay ta đạt tới ba mười hai người, thực lực đều mạnh hơn ta, cuối cùng tất cả bọn chúng đều chết trong tay của ta!
– Từ khi bắt đầu chiến đấu tới bây giờ, bằng ngươi cũng muốn giết ta?
Lời nói của hắn mang theo khí chất và tự tin cường đại, lực lượng của Độc Cô Tiếu cũng càng mạnh.
Hắn tự tin thật giống như lưỡi đao không thể phá hủy, không thể ngăn cản, không thể cúi đầu.
– Có thắng lợi thì có thất bại, không có nào vĩnh viễn thắng lợi, đây là đạo lý chưa bao giờ bị phá từ xưa tới nay, cho dù Tiên Quân cường đại nhất cũng không được.
Nhiếp Vân lắc đầu.
Tự tin là tốt nhưng bất cứ cái gì cũng có tính hai mặt, cứng quá dễ gãy, không có thắng lợi vĩnh cửu, cũng không có thất bại vĩnh cửu, chỉ cần trong nội tâm tồn tại chiến thắng thì một ngày nào đó có thể đi đến đỉnh phong.
Giống như chính hắn, trên con đường phát triển va va chạm chạm, chưa bao giờ là con đường bằng phẳng, cũng chưa bao giờ hắn vẫn chiến thắng, đơn giản trong nội tâm của hắn có tin tưởng chiến thắng cho nên hắn vượt mọi chông gai đạt cho tới cảnh giới và thực lực hiện tại.
– Đó là người khác, Độc Cô gia chúng ta vĩnh viễn không có khả năng thất bại, bất cứ kẻ nào cũng không được, không ai có thể làm cho Độc Cô gia ta thất bại.
– Ngươi phải chết!
Độc Cô Tiếu thét dài và hành động.
Hào quang bao trùm toàn thân, hắn như biến thành trường thương sắc bén đâm rách không gian, hơn nữa mang theo tin tưởng và tất sát lao thẳng về phía Nhiếp Vân.
Không gian bị trường thương đánh thủng và vỡ tan tầng tầng, kéo lê một đường vân màu đen vô cùng chói mắt.
Nói thì đơn giản nhưng Độc Cô Tiếu mang theo tự tin và thực lực cường đại nhất của mình, dường như tinh khí thần của hắn dung hợp hoàn mỹ với nhau.
– Lợi hại!
Sắc mặt Nhiếp Vân nghiêm túc.
Khó trách Độc Cô Tiếu có tự tin như thế, dám nói những lời đại ngôn như vừa rồi, chỉ bằng vào uy lực một thương này khẳng định Nhạc Tân Vô Thường cũng không ngăn cản nổi.
Đây không đơn thuần là vũ kỹ, nó còn là tự hào, kiêu ngạo, tín niệm vô địch của cả gia tộc.
Nhìn thấy chiêu này, Nhiếp Vân biết rõ khó trách Độc Cô gia tộc có danh khí lớn trong Linh giới, quả nhiên đáng sợ.
– Chiến lực gia tăng sáu mươi lần!
Tuy nội tâm cảnh giác nhưng Nhiếp Vân cũng không lui bước, hắn chiến đấu với Đôc Cô Tiếu cũng vì tới tin tưởng và tín niệm của mình.
Tiến lên phía trước một bước, bàn tay biến thành màu vàng, hắn đánh một quyền về phía trước.
Không có kỹ xảo, không có quyền mang, chỉ có lực lượng đơn thuần.
Dốc toàn lực đánh một kích va chạm với tự tin và kiêu ngạo của đối phương, Nhiếp Vân muốn làm chính là dùng phương pháp trực tiếp nhất, lực lượng áp đảo đánh nổ tự tin và kiêu ngạo của Độc Cô Tiếu.
Ầm ầm!
Trường thương va chạm với nắm đấm!
Lực lượng đáng sợ bùng nổ, không gian chung quanh bị đánh nát, mặt đất rạn nứt và xuất hiện rất nhiều vết rách.
Ầm ầm ầm…
Trường thương không chịu nổi lực lượng hai người giao thủ, nương theo nắm đấm của Nhiếp Vân tiến lên phía trước, nó không ngừng tan vỡ.
PHỐC!
Nắm đấm đánh trúng ngực Độc Cô Tiếu!
Máu tươi tung tóe, Độc Cô Tiếu bay ngược về phía sau, hắn chạm mạnh vào cột đá sau lưng, sắc mặt trắng bệch.