Mọi người đi đến trước một tòa kiến trúc, mỗi một ngọn tháp trên đó đều cao mười tám mét, cũng có sáu tần, có đáy hình thoi, và chỉ có một cánh cửa để đi vào.
“Sao tôi lại cảm thấy những kiến trúc này quá u ám, nơi này đã từng xảy ra chuyện gì?” Một người phụ nữ mặc thường phục Cục Chín đi đến cửa tòa tháp, cảm thấy trong lòng có hơi e ngại, không khỏi lên tiếng nói.
Sau khi cô ta nói chuyện thì lập tức có vài người lên tiếng hưởng ứng.
“Đúng vậy, tôi cũng có cảm giác như vậy”
“Cứ luôn cảm thấy nơi này kỳ quái thế nào nhưng không thể nói rõ”
Trong ánh mắt lúc mấy người Cục Chín nhìn thấy tòa tháp cao ngất này thì trong mắt có hơi kính sợ.
Bạch Bào Nhân đứng trước cửa vào trong tòa tháp, ngẩng đầu nhìn tháp cao, cũng lộ ra ánh mắt suy tư.
Từ nãy đến giờ Trương Thác chưa nói chuyện, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Nơi này không phải nơi để cho người ở”
Bây giờ tất cả mọi người đều đã gỡ mũ bảo hộ xuống nên giọng nói của Trương Thác không cần bất kỳ dụng cụ truyền tin nào cũng có thể vang vọng vào trong tai mỗi người. Anh vừa dứt lời, mấy người Cục Chín vừa nghe thấy vậy đã không khỏi rùng mình một cái.
“Anh… Anh có ý tứ gì đó!” Người phụ nữ mặc thường phục hít sâu một hơi hỏi lại, nhưng giọng nói vẫn hơi run lên.
Bây giờ tất cả mọi người đều đang ở dưới một hầm ngầm cách mặt đất mấy trăm mét, xung quanh đen như mực. Đột nhiên trong thành phố ngầm xuất hiện một kiểu kiến trúc có hình thù kỳ lạ, thì sức tưởng tượng của con người sẽ không ngừng phóng đại lên, dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ miên man. Bây giờ Trương Thác lại đột nhiên nói một câu như vậy, thật sự có hơi dọa người.
“Mọi người xem này” Trương Thác duỗi tay chỉ vào phần dưới của tòa tháp: “Mỗi một tòa tháp ở đây đều cao bằng nhau, lại còn chỉ có một cánh cửa, theo kiến thức của tôi, thời cổ đại thì không có bất kỳ thành trấn nào sẽ dùng cách xây nhà theo hàng lối, mà quan trọng nhất là, trên những tòa tháp này đều không có cửa sổ”
Không có cửa sổ!
Câu cuối cùng của Trương Thác xem như là đã đánh thức đám người người.
“Đúng! Không cửa sổ, khó trách tôi cảm thấy tòa tháp này lại kỳ lạ như vậy, chính là bởi vì không có cửa sổ!” Một thành viên ở Cục Chín mở miệng.
Những kiến trúc hình tháp không có cửa sổ này giống như là những mũi nhọn lớn đâm thẳng lên trời, cực kỳ quỷ dị.
“Nơi này không phải để cho người ở, vậy mục đích là để làm gì?” Người đàn ông mặc thường phục nói: “Chẳng lẽ chỉ xây tháp để không?”
“Vào xem sẽ biết” Bạch Bào Nhân tiến lên trước một bước, đồng thời đứng chắn trước mặt anh ta.
Có Bạch Bào Nhân đi đầu, những thành viên Cục Chín còn lại, cũng cố nén sợ hãi trong lòng đi theo phía sau Bạch Bào Nhân.
Vừa vào cửa lớn tòa tháp thì một sảnh lớn trống trải đã hiện trước mắt mọi người.