Diệp Thành không nhịn được nữa, hắn giơ ngón tay cái tán thưởng.
Rắc!
Thế rồi trong không gian của hạt cát vang lên tiếng nứt, Diệp Thành cũng theo đó mà hiện thân trong rặng núi. Tử Huyên cũng giống như hắn, cùng ra khỏi không gian kia.
Diệp Thành thu lại ánh mắt, hắn nhìn sang Tử Huyên rồi phất tay cất Tử Huyên đi. Đây chính là bảo bối, nói không chừng lần tới gặp nguy nan Tử Huyên lại nhảy ra trợ chiến.
Có điều đây chỉ là mong ước của Diệp Thành, mặc dù hắn không biết bao giờ Tử Huyên lại biến thành người nhưng hắn biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi là không thể nào vì trạng thái của Tử Huyên rất dị thường, lần này lại tiêu hao sức mạnh như vậy nên nó lại chìm vào giấc ngủ sâu.
“Không biết những người kia còn đó hay không”, nhìn sắc trời, Diệp Thành sải bước vào hư không, hắn đảo mắt nhìn quanh rồi bay về phía Loạn Cổ Thương Nguyên.
Sau nửa canh giờ, Diệp Thành đứng trên Loạn Cổ Thương Nguyên.
Lúc này, Loạn Cổ Thương Nguyên trông vô cùng tan tác, xương cốt chất chồng, mặt đất nhuốm máu, ngoài ra hắn không thấy phía Gia Cát Vũ và Chính Dương Tông đâu nữa.
“Chắc là đi rồi”, Diệp Thành lẩm bẩm, trong ánh mắt hắn còn hiện lên cái nhìn lạnh lùng, “Chính Dương Tông, Thanh Vân Tông, Linh Chân, mẹ kiếp các người cứ đợi đấy cho ta, món nợ này lão tử đây từ từ tính”.
Nói rồi Diệp Thành không quên liếc nhìn Doãn Chí Bình bên trong Đại La Thần Đỉnh, hắn vẫn đang trong trạng thái hôn mê, sắc mặt tôi độc như con ác ma.
“Quay về tông ta sẽ tính sổ với ngươi”, Diệp Thành hắng giọng thu lại ánh mắt, hắn giống như một đạo thần hồng rẽ ngang trời, cứ thế bay về phía phân điện thứ năm của Hằng Nhạc Tông, hắn muốn thông qua Truyền Tống Trận ở đây tới tông chính của Hằng Nhạc Tông”.