“Có…có thể nói là như vậy”.
“Còn nữa sao?”, Diệp Thành cau mày nhìn Thái Hư Cổ Long, “Điểm đáng sợ nhất của Đại Nhật Như Lai Tịnh Thế Chú không phải ở đây chứ?”
“Đúng như ngươi nói”, Thái Hư Cổ Long lên tiếng, “niệm thân bên trong thần hải của ngươi sẽ sinh trưởng lên, theo năm tháng nó sẽ theo ngươi và sẽ thay đổi tư tưởng của ngươi”.
“Thay đổi tư tưởng của ta?”, Diệp Thành cau mày, “có nghĩa là sao?”
“Có nghĩa là….chính là Phật Môn”, Thái Hư Cổ Long ho hắng, “cái gì mà nhan sắc chính là tạm thời, cái gì mà bỏ đao xuống quy phật…đó, nói chính xác thì chính là đột diệt thất tình lục dục của ngươi”.
“Ôi trời”, nghe Thái Hư Cổ Long nói xong, Diệp Thành không nhịn nổi lớn tiếng: “Còn phải đến mức vậy sao?”
“Ta chỉ có thể nói Phật Tổ là một người dị thường nhất trong một trăm ba mươi đế của Huyền Hoang”, Thái Hư Cổ Long nói tiếp: “Chư Thiên Vạn Vực có rất nhiều niệm thân, tín ngưỡng của mỗi niệm thân đều rất nhiều, mặc dù ông ta đã viên tịch thừ trước thời Vạn Cổ nhưng sức mạnh do tín ngưỡng hoá thành niệm thân thì vẫn trường tồn với thời gian”.
“Lão tử không rảnh nghe ngươi nói những thứ vô dụng đó”, Diệp Thành sầm mặt nhìn Thái Hư Cổ Long: “Ngươi nói cho ta biết làm thế nào để nó rời khỏi cơ thể ta, ta không muốn cả ngày bị theo dõi”.
“Cái này thì ta thật sự không biết”, Thái Hư Cổ Long ho hắng.
“Con rồng chết tiệt, ta thật sự chỉ muốn bóp chết ngươi”, Diệp Thành tức tối.
“Cái đó thì để ta nghĩ đã, ta sẽ tìm ra cách”.
“Tiện nhân, mẹ kiếp, ngươi chính là tiện nhân”, Diệp Thành lập tức nhảy dựng lên há miệng mắng chửi.