Thẩm Tây Thừa không nói gì, nhận lấy ngửa cổ uống.
Lục Thành khẽ nhìn vài cuộn ruy băng bằng vải trắng được chứa trong hộp có chút khó hiểu, cũng không biết anh định làm gì nhưng cũng không dám hỏi.
Thẩm Tây Thừa nheo mắt nhìn đồng hồ, còn rất lâu máy bay mới đáp xuống, anh cặn dặn Lục Thành tới nơi báo cho anh rồi đứng dậy đi đến phòng ngủ đằng sau.
Lục Thành đoán anh cũng rất mệt mỏi rồi nhưng dáng vẻ đi vẫn rất phong độ nhưng không có chuyện gì xảy ra.
Khi Khúc Yên trở về phòng đã là 6 giờ tối, vận động mấy tiếng đồng hồ làm cơ thể cô tiết ra mồ hôi ướt đẫm áo, trở về phòng tắm rửa một phen rồi ngã lưng xuống giường lớn mà chợp mắt nghĩ ngơi.
Ngày thứ tư, chính là hoạt động cắm trại nhóm trong rừng. Tới nơi họ chia nhóm, mỗi một nhóm gồm bốn đến năm người, tất cả đều đã thay đồng phục màu xanh đặc trưng của quân đội và mang ủng bảo hộ, điều tiến hành dựng một cái liều nhỏ để nấu nướng.
Sau cùng lại bắt đầu tiến vào khu đất trống chơi những trò chơi, vui vẻ có, náo nhiệt có. Có điều khi trở lại kí túc xá ai ai cũng mang dáng vẻ vô cùng chật vật cùng buồn cười. Quần áo, mặt mũi, tóc tai ai cũng lấm lem bùn đất.
Thảm nhất là Khúc Yên và Nhan Tịch Nghi, mái tóc màu đen cũng biến thành màu nâu của bùn đất. Hệt như con mèo con vừa được tắm bùn về.
Qua ngày thứ năm, thứ sáu cũng đều là những hoạt động ngoài trời. May mắn kem chống nắng Khúc Yên rất tốt, da cô cũng ít bị ánh nắng của mặt trời gây hại.
Tiếp đến ngày thứ bảy, chính là ngày cuối cùng họ ở lại đây. Nhan Tịch Nghi đã chú ý sau vườn có một cây xoài vừa ra trái rất ngon.
Rủ Khúc Yên cùng một nhóm bạn của cô ta ra đó, thân hình Khúc Yên nhỏ nhắn, lại bị Nhan Tịch Nghi xúi bậy rồi dụ dỗ ngon ngọt. Cuối cùng cũng đã trèo lên thân cây rồi hái.
Khó khăn leo lên cây sau đó vừa tóm được vài trái đầu tiên thì bên dưới có tiếng gọi.
”Khúc – Yên.” Là một giọng nói nam tính, mà nhóm cô đi nào có con trai. Nhưng mà giọng này thật sự có chút quen.
Khúc Yên từ từ ngồi đu trên cành cây to, kéo tánh lá nhìn xuống bên dưới. Trong đầu như có thứ gì đó đập vào.
Cô cười tít mắt nhìn xuống Quách Hiển bên dưới:”Sĩ quan Quách, trùng hợp thật.”
Con mẹ nó, tụi Nhan Tịch Nghi bỏ chạy hết rồi?
Anh ta khoanh tay trước ngực, cũng cười một cái:”Đúng là trùng hợp thật.”
Sau đó lại nghiêm mặt lại, ra lệnh nói:”Bước xuống!”
Khúc Yên vô cùng ấy náy, bảo anh ta đứng xa một chút.
Quách Hiển cũng thoả hiệp mà cách cô khá xa.
Khúc Yên nhìn đôi giày đang mang trong chân mình, dưới đất cũng không có gì cả. Cô quyết định làm liều, nhảy xuống liền vọt đi.
Nghĩ là làm, cô nhắm chặt mắt nhảy xuống. Vừa tiếp xuống đất Khúc Yên mở mắt ra, ngay tức khắc chạy đi.
Nhưng đời không như mơ, vừa nảy Quách Hiển còn đứng xa cô thế mà giờ đã đứng sau lưng cô. Ngón tay còn nắm chặt cổ áo Khúc Yên không cho cô chạy.