Cố Lan San nhặt quần áo bị người lột xuống một bên lên, thong thả ung dung mặc.
Vương Đạo đứng ở ngoài cửa phòng ngủ, vẫn không ngừng nhìn thời gian trênđồng hồ đeo tay, kim chỉ phút đã đi được rồi ba vòng rồi, bà hoàng bêntrong lại vẫn chưa mặc quần áo xong sao?
Vương Đạo không nhịn được giơ tay lên, gõ cửa: “Bà Thịnh, bà sắp xong chưa?”
Cố Lan San đã mặc quần áo xong từ lâu, nhưng vẫn nhàn nhã ngồi trên giường như, nghe thấy lời Vương Đạo, cũng không sốt ruột, chờ giây lát, mớinói nhàn nhạt trở về hai chữ: “Luôn đây.”
Vương Đạo ở ngoài cửaphòng ngủ, nhìn chằm chằm đồng hồ của mình, đi tới đi lui, kim chỉ phútlại chạy thêm một vòng, bên trong vị nói ‘luôn đây’ này vẫn không có một chút dấu hiệu ra ngoài. Ông ta giơ tay lên, muốn đẩy cửa, tuy nhiên lại sợ chọc giận người bên trong, chỉ có thể mở miệng, thúc giục: “BàThịnh, bà còn chưa xong sao? Có cần giúp một tay không?”
Cố LanSan khẽ khép mắt, coi như không nghe thấy lời Vương Đạo, ông ta vừa chocô cảm giác sợ hãi và kinh hoảng, hiện tại cô cũng muốn cho ông ta thửmột chút.
”Bà Thịnh, bà xong rồi chứ?” Ngoài phòng, giọng nói Vương Đạo cũng đã nghẹn ngào.
Lúc này, Cố Lan San mới từ từ đứng lên, đi ra ngoài phòng.
Vương Đạo gấp đến độ đang muốn giơ tay lên đẩy cửa, cửa đã bị Cố Lan San kéo từ bên trong ra.
Vương Đạo nhanh chóng thay đổi hướng tay, làm thành tư thế ‘mời’, giọng điệurất nhanh rất gấp: “Bà Thịnh, phải cẩn thận đường đi.”
Cố Lan San cũng không thèm nhìn một cái, đi thẳng đến cầu thang. Cô chỉ đi dựatheo tốc độ đi bộ bình thường, thật ra thì cũng không chậm, nhưng VươngĐạo đứng ở phía sau, gấp đến độ mồ hôi rơi thẳng xuống.
Thật vấtvả mới đi xuống lầu, Vương Đạo vội vội vàng vàng chạy đến trước xe, tựmình mở của xe cho Cố Lan San, sau đó lại nhìn Cố Lan San khoan tha đitới từ đàng xa.
Mặc dù vào giờ phút này trên mặt cô bị người đánh sưng đỏ, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy xinh đẹp như cũ, nhưng lúcnày Vương Đạo cũng chẳng có tâm tình thưởng thức người đẹp mà mình vấtvả mới gặp được.