Ðệ tử canh giữ cửa đã áp tay lên trên cửa.
Lăng Phong tình thế cấp bách liền hét lớn: “Vương sư huynh dừng tay! Ta vâng lệnh sư phụ mang sư nương lập tức xuống núi!”
Hóa ra đêm nay người bảo vệ Huyền Thiên Ðạo tự nhiên lại là Vương Bình Hạo, tình địch tranh Lục Phi Nhi với mình.
Ðộng tác Vương Bình Hạo ngừng lại, quay đầu ngạc nhiên nhìn Lăng Phong: “Lăng sư đệ, ngươi là phản đồ sao?”
Tám trượng.
Hắc chấp pháp kêu lên: “Lăng Phong phản rồi! Hạ cửa! Ðừng để hắn chạy!”
Lăng Phong đi theo chợt quát: “Hai người này mới là nội gian, đừng nghe bọn họ!”
Vương Bình Hạo nhất thời ngây ra, không biết nên nghe ai mới tốt.
Sáu trượng.
Lăng Phong điên cuồng gào thét: “Sư nương ngay sau lưng ta, nàng có thể làm chứng!”
“Bình Hạo, Lăng Phong nói không sai, ta mắc bệnh nặng, phải vội xuống núi…” Sư nương lúc này đã lên tiếng.
Vương Bình Hạo có thể không nghe lời của Lăng Phong, nhưng lại không thể không nghe sư nương, bởi vì hắn muốn theo đuổi Lục Phi Nhi, hơn nữa sư nương có thân phận gì, hắn có thể không tôn trong sao. Vì vậy tay Vương Bình Hạo rốt cuộc cũng rời khỏi cửa đập.
Bốn trượng.
Thanh âm của Hắc chấp pháp đồng thời vang lên: “Hạ cửa! Mặc kệ ai là phản đồ, sau khi hạ đập đều không chạy được!”
“Không sai, sư nương căn bản là bị Lăng Phong bắt được uy hiếp!!” Bạch chấp pháp nói.
Vương Binh Hạo vừa nghe, lập tức tỉnh ngộ. Không sai, vô luận là ai đúng ai sai, chỉ cần còn ở trên Hoa Sơn, đều có thể tra ra manh mối, do đó hắn nhìn chằm chằm đề phòng Lăng Phong, đôi tay lại phóng về phía cửa…
Lăng Phong vỗ lên hương đồn đầy đặn của sư nương, đầu nàng kề sát lưng Lăng Phong hơi ngẩng lên, mỉm cươi với Vương Bình Hạo, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành dưới ánh trăng như ẩn như hiện, phong tình vạn chủng phát ra, như hoa biết nói, như ngọc sinh hương.
Vương Bình Hạo nhất thời nhìn mà trợn mắt há mồm, chưa bao giờ thấy qua bộ dạng sư nương phong tình vạn chủng mê người như thế.
Hai trượng.
Lăng Phong đánh một chưởng về phía Vương Bình Hạo, Vương Bình Hạo kinh hãi rút tay về ngăn cản, thì cũng đã muộn.
Lăng Phong cho dù chỉ còn một tầng công lực, Vương Bình Hạo cũng không phải là địch thủ của hắn. Dưới sự ứng phó không kịp, bàn tay đã ấn tới ngực hắn, mắt thấy có thể ngay lập tức đánh hắn chết tại chỗ.
Nhớ tới tình cảm huynh đệ lúc trước, Lăng Phong thầm than một tiếng, thu hồi phần lớn công lực. “Bình!” Vương Bình Hạo bị đánh văng ra sau.
Bị công lực thu về cắn trả, Lăng Phong liền hộc ra ngụm máu tươi thứ ba, lật tay một đạo chưởng phong đánh về phía chốt cổng, một tiếng “Ầm” vang lên, cổng lớn thế như lôi đình vạn quân nhạanh chóng hạ xuống, ngăn cách hoàn toàn Lăng Phong với Hoa Sơn.
Lưu luyến nhìn lại lần cuối, Lăng Phong ngưng tụ công lực lên hai chân, đạo nghĩa không thể chùn bước mà bay nhanh như điện ra khỏi khu vực Hoa Sơn.
Tiêu Dao Vương sau khi truyền thụ bí tịch phái Tiêu Dao có cảnh cáo Lăng Phong: không đến giờ phút sinh tử, tuyệt đối không thể dễ dàng sử dụng Tiêu Dao đoạt mệnh chưởng.
Tiêu Dao đoạt mệnh chưởng tổn thương tới cơ thể, cơ hồ là không có thuốc chữa. Nhưng còn tốt hơn so với Thất thương quyền, lúc đả thương người khác, cũng sẽ làm mình bị thương. Hơn nữa người khác bị thương càng nặng chừng nào thì mình cũng bị thương nặng chừng đó!
Có điều Lăng Phong lúc này không muốn lo lắng chuyện sau này, chỉ tập trung vào hoàn cảnh trước mắt. Nếu có thể giúp sư nương thoát được đại nạn, Lăng Phong dù tan xương nát thịt cũng có là gì?
Cho tới bây giờ cũng không biết, Lăng Phong thì ra tình cảm của hắn là loại tình cảm chân thành…
Cũng không biết có phải do trời tối hay không, lúc này gọi tiên hạc, lại không có phản ứng, có lẽ tiên hạc giờ này đã ở Bạch Ðà Sơn. Muốn nó trở lại, phỏng chừng cũng phải sáng mai.
Nhưng Lăng Phong lại biết rõ tình trạng mình sẽ chẳng chịu được mấy canh giờ, Lăng Phong theo cách trái với thông thường, không có trốn dưới chân núi ngược lại vào chỗ sâu nhất trong núi Hoa Sơn.
Toàn bộ đều dựa vào một chút sức lực chống đỡ, Lăng Phong không biết đã chạy bao xa.
Cho đến khi vớ giày rách tươm, cho đến khi chân khí khó đề tụ, cho đến khi hai chân không còn chịu được sức nặng của hai người nữa, Lăng Phong mới uể oải ngã xuống.
“Phong nhi, chàng sao rồi?” Sư nương hốt hoảng nhìn Lăng Phong, sự quan tâm sâu sắc thể hiện rõ lên trên khuôn mặt xinh đẹp.
Ngưng tụ chút công lực cuối cùng, Lăng Phong bỏ sư nương xuống: “Mặc cho Lục Thanh Phong nghĩ nát óc, hắn cũng không nghĩ tới chúng ta lại đi hướng ngược lại đến chỗ này, bây giờ nàng phải đi dọc theo tiểu đạo ở nơi này ra ngoài, lúc hửng đông ở ngoài núi gọi tiên hạc, sau đó quay lại tìm ta, ta ở chỗ này chờ nàng!”
“Không! Bây giờ mà bỏ lại chàng, chàng xem ta là loại người gì chứ?” Sư nương yêu thương nói.
Lăng Phong cười khổ nói: “Sư nương, công lực của ta sẽ lập tức mất hết, nàng có thể ôm ta đi sao? Trước tiên nàng rời đi tìm được tiên hạc rồi lại quay về tìm ta là biện pháp tốt nhất! Sau đó mang theo ta, hai chúng ta cùng đi ra ngoài!”
“Không! Nếu chàng đã làm cho ta yêu thương chàng, thì cũng đừng tìm cách đuổi ta khỏi chàng!” Sư nương ôm Lăng Phong, nói: “Từ nay về sau, vô luận sinh tử, ta đều phải ở cũng chàng!”
“Sư nương, nghe được những lời này của hàng, ta cho dù có chết cũng không hối tiếc a…”
“Phong nhi, ta không muốn chàng chết, không muốn…” Sư nương ôm Lăng Phong mà khóc rống không ngừng: “Sau này ta cũng không phải là sư nương của chàng, ta là nương tử của chàng, gọi ta là Quân Nghi có được không?”
Lăng Phong cũng ôm chặt lấy sư nương: “Quân Nghi, hai chúng ta, sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.”
“Phong nhi, Tiêu Dao ngự nữ tâm kinh không phải cũng có công dụng chữa thương sao? Không bằng chúng ta…” Sư nương ngượng ngùng nói, xem ra nàng đã hoàn toàn coi mình là nương tử của Lăng Phong!
Lăng Phong rốt cuộc cũng đã nghĩ thông, mặc kệ tương lai như thế nào, dù là mình lập tức mất mạng, cũng phải nắm chắc thời gian vui sướng cuối cùng này, cùng nàng trải qua.
Cẩn thận nâng cằm nàng lên, Lăng Phong nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy như nước của nàng: “Quân Nghi, ngay lúc này, nàng có nguyện ý bồi tiếp tướng công không?”
Thân thể mềm mại của Bạch Quân Nghi run nhẹ, nàng xấu hổ liếc Lăng Phong một cái, môi ngập ngừng nói không nên lời, một đôi tay nhỏ bé, nhưng lại nắm chặt lấy quần áo của Lăng Phong. Cũng xấu hổ nhìn Lăng Phong: “Lăng lang”. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng nổi lên một vùng ửng hồng, lan tới tận cổ ngọc trắng mịn, dưới sự chiếu rọi của ánh trăng, xinh đẹp tuyệt trần, thoát tục không giống người phàm trong nhân gian.
Trăng non như lưỡi liềm.
Bóng đêm như lụa mỏng.
Sương dày như nước.
Mỹ nhân như ngọc.
Lăng Phong, thấy vậy liền ngây dại.
Sư nương ngẩng đầu lên, nhu tình giống như nước mà nhìn về phía Lăng Phong “Phu quân, chúng ta song tu đi!”
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 155: Sư nương song tu