Nếu nói chuyện duy nhất không như ý, đó chính là bụng của Thái Bình. Đông Cung vẫn luôn để không, cứ cách mấy ngày lại thu được tấu chương thỉnh lập Thái Tử, cứ thế mãi, tuyệt đối không phải là chuyện tốt.
Bất đắc dĩ, hàn chứng này lại khó điều dưỡng nhất.
Mới đầu Võ Hoàng còn nghĩ y thuật của Trương Tắc không hay, liền sai thái y khác đến xem mạch cho Thái Bình, nhưng thái y kia trở về bẩm báo, nói thẳng hàn chứng của công chúa xác thật có tốt hơn, chỉ là hàn chứng dễ lặp lại, chỉ cần vô ý, lại phải điều dưỡng từ đầu, việc này không thể vội vàng được.
Nàng đã vội muốn chết, những thái y đó còn khuyên nàng không được vội.
“Thượng Quan đại nhân, ta kính ngươi một ly.” Sứ thần Đông Doanh bỗng nhiên kính rượu Uyển Nhi.
Uyển Nhi hơi ngạc nhiên.
Sứ thần Đông Doanh cười nói: “Đại nhân ở dưới Ứng Thiên Môn chỉ điểm văn chương cho sĩ tử trong thiên hạ, tài học hơn người, hôm nay tại Vạn Tượng Thần Cung thấy được chân dung của đại nhân, quả thật là chuyện may mắn, một ly này, đại nhân xứng đáng.”
Uyển Nhi chần chờ nhìn thoáng qua Võ Hoàng.
Võ Hoàng cười to: “Ngươi thật ra lại biết nhìn người, tài học của Uyển Nhi xác thật đảm đương nổi một ly này.”
Được Võ Hoàng cho phép, Uyển Nhi nâng ly đáp lễ sứ giả Đông Doanh, “Đã như vậy, ta từ chối là bất kính.” Vừa dứt lời, liền ngửa đầu uống cạn một ly này.
Sứ thần Thổ Phiên cười nói: “Nói như vậy, ta cũng nên kính Thượng Quan đại nhân một ly, mời.”
Uyển Nhi rót đầy một ly, thoải mái cười một tiếng, “Mời.” Lại lần nữa ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, không có một chút nhăn nhó ngập ngừng.
Sứ thần Đột Quyết cũng phụ họa, “Thượng Quan đại nhân, mời.”
Thái Bình nhìn tư thế này, những sứ thần đó chính là muốn chuốc say Uyển Nhi, nàng vừa muốn lên tiếng giải vây, lại bị Võ Hoàng nắm chặt cổ tay. Nàng bối rối nhìn về phía Võ Hoàng.
Võ Hoàng cười khẽ, “Thái Bình, lại đây, cùng trẫm uống một ly.” Uyển Nhi là nữ quan, nếu nàng ấy có thể tự nhiên hào phóng đón nhận rượu mời của sứ thần, đó chính là thể hiện phong phạm của nữ quan.
Đây là nhiệm vụ mà Võ Hoàng giao cho nàng, cũng là ân thưởng dành cho nàng.
Thiên hạ không có mấy nữ tử có cơ hội như vậy, được sứ thần các nước tự mình kính rượu.
Thái Bình cúi đầu rót một ly cho Võ Hoàng, cũng rót cho chính mình một ly, kính rượu về phía Võ Hoàng, “Mẫu hoàng, mời.”
“Nữ tử của Đại Chu ta, nên cởi mở thẳng thắn như vậy, không kiêu ngạo không hèn mọn.” Võ Hoàng cũng không vội uống, nghiêng mắt liếc nhìn Uyển Nhi một cái, “Con nhìn xem có phải Uyển Nhi đang làm rất tốt hay không?”
Thái Bình nhìn theo tầm mắt của Võ Hoàng, chỉ thấy Uyển Nhi giơ tay nhấc chân, không hèn mọn, không kiêu căng, mỗi một ly rượu đều nghênh đón vừa vặn, như tắm mình trong gió xuân.
Sao nàng lại không biết bản lĩnh của Uyển Nhi được, chỉ là nàng lo lắng Uyển Nhi buổi tối uống nhiều sẽ khó chịu.
“Mẫu hoàng nói rất phải.”
Thái Bình nói xong, cùng Võ Hoàng uống một ly rượu này, nàng đang muốn rót rượu, lại bị Võ Hoàng đè tay lại.
“Con uống ít một chút, đang điều dưỡng thân thể, uống nhiều mới thật sự không tốt.”
Thái Bình nghe ra trong giọng nói của a nương có quan tâm, nhưng nàng cũng nghe được hy vọng tha thiết của a nương, nàng cay đắng cười cười, “Thần nhất định sẽ nhanh chóng điều dưỡng thân thể tốt lên, không làm cho mẫu hoàng thất vọng.”
Võ Hoàng vừa lòng gật gật đầu, đỡ trán nói: “Bùi thị, trẫm lúc này có chút mệt mỏi.”
Bùi thị vội vàng tiến lên, “Nô tỳ đỡ bệ hạ trở về nghỉ ngơi.”
“Bên này……” Võ Hoàng đưa ánh mắt cho Thái Bình.
Thái Bình biết, đây là a nương cho nàng cơ hội làm quen những sứ thần đó, nàng cung kính nhất bái, “Có thần ở đây, mẫu hoàng có thể yên tâm.”
“Ừ.” Võ Hoàng vỗ vỗ tay Thái Bình, rồi để Bùi thị đỡ, lui ra trước.
Võ Thừa Tự lặng im nhìn Võ Hoàng coi trọng Thái Bình như thế, trong lòng vừa chua vừa cay. Nếu hắn vẫn là Xuân Quan thượng thư, chuyện tốt như thế này sao có thể lọt vào trong tay Thái Bình!
Đúng lúc này, Thái Bình dường như biết hắn sẽ không vui, tặng cho hắn một ánh mắt khiêu khích.
Võ Thừa Tự cắn chặt quai hàm, phất tay áo nói: “Thần uống nhiều mấy ly, thật sự không khoẻ, cáo lui trước.”
“Ngụy Vương cần phải đi cho vững, đừng không cẩn thận va phải chỗ nào.” Thái Bình lên tiếng đầy ẩn ý.
Võ Thừa Tự nghe ra nàng đang châm chọc, cười lạnh: “Đa tạ điện hạ nhắc nhở.” Hắn không thể lại tùy ý để Thái Bình phát triển an toàn, hắn cần phải nhanh chóng thỉnh mệnh, sớm chút làm chủ Đông Cung.
Trước đó hắn đã giúp đỡ cô cô giết nhiều vương thất Lý Đường như vậy, trừ bỏ nhiều cựu thần Lý Đường như vậy, cuối cùng nếu để Thái Bình ngồi lên ngôi vị hoàng đế, nàng ta nhất định sẽ thanh toán hắn. Hắn đã là tử chiến đến cùng, không còn đường để quay đầu. Ngôi vị Đông Cung, không chỉ là tâm nguyện mà hắn tha thiết mơ ước nhiều năm, còn là bùa giữ mạng duy nhất của hắn.
Mặc kệ phải trả giá như thế nào, hắn cần phải nắm được ngôi vị Đông Cung trong tay!
Võ Thừa Tự rời đi không lâu, tâm phúc của hắn cũng lục tục rời đi.
Thái Bình nâng ly kính Địch Nhân Kiệt, lần trước giảng hòa, nàng còn thiếu Địch công một câu cảm tạ, “Địch công, bổn cung kính ngươi một ly.”
Địch Nhân Kiệt nhìn thấy triều hội tráng lệ hôm nay, cũng cực kỳ vui lòng, hắn đáp lễ Thái Bình, “Điện hạ chuẩn bị quốc yến, vất vả.”
“Đều là bổn phận mà thôi.” Thái Bình mỉm cười, ngửa đầu uống cạn ly rượu này.
Địch Nhân Kiệt nhìn Thái Bình thật sâu, mặt mày nàng cực kỳ giống Võ Hoàng, thần thái lại cực kỳ giống Cao Tông, trong nháy mắt, hắn lại có vài phần hoảng hốt, không khỏi yên lặng cười cười, cùng uống một ly này.
Thái Bình quan tâm Uyển Nhi, quay đầu lại nhìn về phía Uyển Nhi, lại phát hiện không chỉ có sứ thần, vài vị tiến sĩ của kỳ thi mùa Thu năm trước đều qua đó kính rượu Uyển Nhi.
Đặc biệt là tiến sĩ đầu tiên của năm trước, Trương Thuyết.
Hắn say sưa hưng phấn, muốn Uyển Nhi mượn rượu làm thơ, kêu la lớn tiếng nhất.
Uyển Nhi đang vui vẻ, nửa điểm cũng không chần chờ, gọi nội thị mang văn phòng tứ bảo lên, tùy ý trải giấy Tuyên Thành lên kỷ án, cầm bút viết chữ.
Bài thơ lưu loát xuất hiện trên giấy, đưa tới tán thanh như nước.
Thái Bình cứ như vậy lặng lẽ thưởng thức Uyển Nhi, những người đó như sao trời vây quanh mặt trăng là Uyển Nhi, nàng với một bộ quan phục màu nguyệt bạch đứng thẳng ở giữa, một tay cầm bút, một tay nâng ly, mượn hương rượu thổi hồn vào câu thơ.
Nếu nói a nương như mặt trời chói lọi, chiếu sáng toàn bộ thiên hạ, vậy thì Uyển Nhi giống như trăng sáng trời đêm, thắp sáng cả triều nên thơ.
Uyển Nhi dường như biết Thái Bình sẽ dịu dàng ngắm nhìn nàng, khóe miệng nàng giương lên, kiêu ngạo viết rồng vẽ rắn lên giấy Tuyên Thành, chữ viết không phải là chữ nhỏ tinh xảo lúc trước, thể thơ cũng không phải là thể thơ quyến luyến ngày thường.
Ai nói thư pháp của nữ tử không thể cứng cáp mạnh mẽ, ai nói nữ tử chỉ có thể viết loại thơ khuê các oán than, đêm nay Thượng Quan Uyển Nhi nàng liền cho người trong thiên hạ biết, bọn họ đều sai rồi!
Chú giải
Văn phòng tứ bảo: bốn vật quý trong thư pháp và vẽ tranh bao gồm giấy Tuyên Thành, mực An Huy, bút Hồ Châu, nghiên Thụy Khê.