Không biết là….năm nay, anh có nhận được quà từ vợ anh hay không? Từ Lạc sẽ tặng cho anh cái gì? Hoặc là….không tặng gì cả.”
Cổ họng Diệp Thành khẽ chuyển một cái, anh thật sự thì chả thiếu một cái thứ gì, nhưng mà, cái anh quan tâm vẫn là có thể nhận được thứ gì đó từ chính Từ Lạc, mong cô vẫn nhớ đến sinh nhật của anh.
Hiện tại, cô tạm thời bỏ qua cho anh rồi đấy, nhưng không có nghĩa là cô còn yêu anh như trước đây, nếu như Từ Lạc ngay cả sinh nhật của anh mà cũng không quan trọng nữa thì…..
Diệp Thành không dám nghĩ tiếp, anh cười khổ một cái, nếu thế thì vị trí của anh trong lòng cô hiện tại thực sự rất thấp, cho dù có chấp nhận sống với anh, thì đa phần sẽ vì con trai của hai người họ mà thôi. Và dĩ nhiên con đường truy thê của anh lại dài thêm vài trăm km đường nữa…
Thu Lan thấy sắc mặt của Diệp Thành âm tình không định, ho khan mấy tiếng, ” Diệp tổng?”
“À.” Diệp Thành từ trong suy tư hoàn hồn, thu lại tâm tình hơi khó chịu kia vào trong lòng, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện, “chị nói tiếp đi.”
Đợi đến khi Thu Lan đọc một lượt tất cả các sắp xếp công tác của Diệp Thành xong, anh cân nhắc tất cả chỗ không có sơ sót hoặc không thỏa đáng nào, sau đó mới mời người đi làm việc.
Anh ngồi cô đơn trên ghế lớn một lát, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, đi tới tủ gỗ lớn trong phòng, mở mấy ngăn kéo ra tìm. Tìm không bao lâu, rốt cục cũng tìm thấy vật kia trong hộc tủ.
Là một đôi tượng người cô dâu chú rể hoạt hình chibi rất dễ thương. Được làm bằng đất sét.
Hai tượng kia được dính sát nhau, cô dâu mặc đầm trắng, chú rể mặc vest đen. Cả hai cùng nhìn nhau cười rất vui vẻ.
Đây cũng lại là năn nào đó, Từ Lạc sau khi kết hôn đã tự tay làm, sau đó cô mua cọ vẽ, sơn màu về trang trí lên, sau đó lén mang đặt ở phòng làm việc của anh.
Diệp Thành dùng tay vuốt ve khuôn mặt tròn tròn của búp bê cô dâu, do để quá lâu, đã tích bụi đầy.
Anh nhớ đến lúc đó, Từ Lạc mang cặp búp bê này tặng cho anh với nụ cười sán lạn còn hơn cả thái dương, nhưng anh lại lạnh lùng thờ ơ, ném luôn vào thùng rác. Rất may là cô dọn vệ sinh nhặt lại, đem cất vào tủ cho anh đến tận bây giờ.
Hiện tại, Diệp Thành một lần nữa tìm lại thấy đôi búp bê này, trong lòng liền đau, anh luôn luôn không quý trọng như vậy, Từ Lạc từng cho anh bao nhiêu là đồ, nhưng cuối cùng, giữ lại thì không đếm nổi trên ngón tay.
Những món quà nhỏ mà không nhỏ kia của Từ Lạc, Diệp Thành từng cảm thấy nó như rác rưởi chỉ muốn liệng đi ngay, nhưng thời thế thay đổi. anh bây giờ ngay cả một đôi búp bê đã cũ rích, anh cũng coi nó như một bảo vật mà trân quý, cực kỳ quý trọng.
Nhìn đôi búp bê kia, Diệp Thành đau lòng không thôi, suy nghĩ một hồi, anh lại dùng điện thoại nội tuyến gọi cho Thu Lan, nói cô đến phòng anh thì mang theo khăn mềm kèm hộp thủy tinh.
Thu Lan vào văn phòng chưa đầy 5 phút sau khi kết thúc cuộc gọi. Ánh mắt cô hơi tò mò, khi thấy sếp nhà mình, hết lau lau. lại chùi chùi cái đôi tượng đất sét hình chibi kia. Sau đó còn cẩn thận đặt vào trong hộp kính.
Thật ra đối với Diệp Thành lúc này, mỗi một món quà mà Từ Lạc tặng anh, anh đều coi trọng vô cùng, một chút tổn hại nào cũng thấy anh đau lòng.
Thu Lan nhìn cặp búp bê, cười hỏi, “đây là Lạc Lạc tặng cho cậu mà.”
” Sao chị biết?”
” Tất nhiên tôi biết rồi,” Thu Lan giống như rất tường tận về Từ Lạc, nói đến cái chuyện này, thanh âm hùng hồn, “rất nhiều đồ của Từ Lạc tặng cho cậu đều có đôi có cặp. Nhẫn, dây chuyền, đồng hồ đeo tay….”
Diệp Thành nghe xong lúng túng ho khan một tiếng, “nhưng mà những thứ đó, tôi…đều không tìm thấy.”
“Đương nhiên là không thấy, vì cậu quăng hết đi rồi còn gì.” Thu Lan nhún vai, bộ dạng hết cách. Rồi lại nói, “bất quá, vẫn còn may, tôi tinh mắt lắm, nhặt về rất nhiều.”
” Chị nhặt về?” Diệp Thành có chút khiếp sợ.
“Ừm, tôi từng rất thích những món đồ tinh xảo, biết những thứ Từ Lạc tặng cho cậu không phải hạng xoàng, cho nên từ chỗ cô dọn vệ sinh, lượm lại rất nhiều. Tới nửa cái rương lận á.”
Thu Lan lại ranh mãnh cười nói tiếp, “mà tôi biết trước rồi, với một cô vợ chất như nước cất bao tốt như Lạc Lạc. Thì Diệp tổng cậu thế nào cũng có ngày phải hối hận đến ruột cũng xanh.”
Diệp Thành kích động bật đứng lên, “chị trả lại mấy thứ kia cho tôi!”
Ánh mắt Thu Lan chợt dao động, “nhưng tôi chính là từ chỗ cô dọn vệ sinh, tốn tiền mua lại.”
Thu Lan cố ý nhấn mạnh hai chữ “tốn tiền”, Diệp Thành rõ ràng cũng nghe hiểu được ý của cô.
Nhưng nếu tốn tiền, Diệp Thành chính là không sợ nhất rồi. Anh chẳng có gì ngoài tiền.
Diệp Thành hít một hơi nói, “Chị list đồ thành danh sách cho tôi, giá cả chị ra, tôi chỉ cần đồ hoàn chỉnh về bên cạnh tôi.”
Cho dù tốn bao nhiêu tiền, chẳng là vấn đề gì, chỉ cần tìm lại những tâm ý kia của Lạc Lạc. Anh có mất đi cả núi tiền đi nữa, anh cũng sẽ nguyện ý.
Thu Lan vui vẻ, cười liên tục đáp ứng, lúc đi khỏi phòng Ceo, cô lén điện thoại cho Từ Lạc.
Cô phải báo với Từ Lạc rằng, cô muốn đem một cái móc chìa khóa mà Từ Lạc năm đó tùy tiện tặng, dùng giá trên trời 50 nghìn tệ bán lại cho Diệp Thành.
Còn rất rất nhiều thứ khác nữa….
Dù sao, cái mà Diệp Thành dư nhất chính là tiền. để cậu ta xuất huyết một chút, cho chừa cái tính không nên tùy tiện vứt bỏ tâm ý của người khác cũng tốt, Thu Lan vừa cười, vừa chờ điện thoại được nhận.
Từ Lạc bên kia bắt máy còn chưa nói chuyện thì, Thu Lan bên này lại tự tin cười ha ha nói, ” Lạc Lạc à, em đoán xem? Chị hôm nay, trút giận cho em, nạo ví của Diệp tổng nhà em, lấy cả núi tiền đó cho em luôn, thích không?”