” Hít…hít…”
Lạc Vũ cố gắng hít sâu một hơi để chiềm vào trong giấc ngủ nhưng mà phía dưới thân cái vật đầy nam tính kia lại ngẩng cao đầu chạm vào vùng bụng của Tịch Vãn.
Tịch Vãn cảm nhận được cái vật ấm nóng đó chạm vào người làm cho lông tơ trên người cô dừng đứng cả lên.
Lạc Vũ hít sâu một hơi nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp mờ ảo kia của Tịch Vãn nói.
” Vãn Vãn, em dùng tay và miệng giúp tôi một chút được không ? Tôi thật sự chịu không nổi.”
Tịch Vãn bàn tay siết chặt lấy góc áo của Lạc Vũ nhưng đang rất khó chịu vậy, nhưng một hồi lâu sau cô cũng thở dài đáp.
” Tôi sẽ giúp anh làm những việc như thế, nhưng sau này xin anh dừng xưng hô tôi như thế nữa.”
” Bịch…”
Lạc Vũ nghe thế tâm tình liền có chút kích động đưa bàn tay ra ôm nhẹ thân thể của Tịch Vãn đè dưới người của mình, bàn tay hắn đưa ra không kiên nể gì mà xoa bóp lấy đôi gò bồng đào căng tròn kia của Tịch Vãn.
Chiếc miệng cúi xuống ngậm lấy chiếc cổ thon dài của Tịch Vãn tức giận nói.
” Tôi là chồng hợp pháp của em tại sao lại không được xưng hô như thế ?”
Tịch Vãn thấy thái độ không kiên nể gì của Lạc Vũ thì một mặt khiếp sợ trong lòng, nhưng ngoài mặt vẩn cố bình thản đáp.
” Không có nguyên nhân gì cả, chỉ là tôi không thích mà thôi.”
” Aa..đau…nhẹ thôi…xin anh đấy.”
Khi cô đáp lời thì Lạc Vũ lại dùng hai ngón tay của mình hung hăng xoa nắm mạnh bạo lấy nhị hoa hồng hào trên đôi gò bồng đào căng tròn kia của Tịch Vãn làm cô kinh hô thành tiếng.
Thấy cô như thế Lạc Vũ cười hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại rồi lạnh nhạt nói.
” Em đừng nói dối tôi, nên thành thật một chút.”