Nụ cười của Phòng Thiên Kỳ cứng lại, hắn biết mình sẽ bị hành hạ thảm, nhưng tất cả đều là người quen, Joshua đã mở miệng, hắn không tiện từ chối, đành phải đi theo. Tống Minh Uyên rất hài lòng, kéo ngốc manh ngồi xuống hàng ghế dài phía ngoài, nhường sân tập cho người khác, sau đó chợt nghe máy truyền tin vang lên âm báo, liền mở ra xem, vui vẻ nheo mắt lại.
Cùng ngày Bạch Thời đã gửi danh sách nhân viên cho đại ca, cũng biết mấy buổi tối gần đây đại ca đều trò chuyện với người ta, bây giờ thấy thì tò mò hỏi: “Ai thế?”
“Phi Thần.” Tống Minh Uyên đóng giao diện lại, xoa xoa tóc cậu, “Em thu nhận người này không tệ.”
Bạch Thời khẽ giật mình, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: “Anh bảo cậu ta làm việc thay mình?”
“Ừm.”
“Làm gì thế?”
Tống Minh Uyên nâng cằm Bạch Thời lên, chầm chậm hôn vành tai cậu một cái: “Anh bảo cậu ta làm hai người rời khỏi học viện.”
Bạch Thời cảm giác hơi ngứa, không khỏi nghiêng đầu né tránh, đang muốn hỏi hai người đó là ai thì bỗng thấy phía bên kia có một nữ sinh quen thuộc đang đi tới, đúng là cô nàng gặp phải mấy hôm trước, liền huých đại ca một cái. Tống Minh Uyên liếc qua, thấy người này đang bước đến gần.
Cô nàng đã nhìn thấy toàn bộ hành động thân thiết của họ, cũng hiểu rõ quan hệ giữa hai người là gì, nét mặt không thay đổi, cười cười nhìn về phía Tống Minh Uyên: “Xin chào, em là sinh viên học viện quân sự đứng đầu Murs, lần đó suýt ngã, may mà có anh giúp đỡ, em vẫn chưa cám ơn một tiếng, cám ơn.”
“Ừm.”
“Em là Mật Vi Tuyết, anh có thể gọi em là Tiểu Tuyết.”
“Ừm.”
“Ngày mai sẽ phải so tài, chúng ta còn đối địch nữa, nhưng bọn em sẽ không thua đâu.”
Lần này Tống Minh Uyên thậm chí còn lười nói “Ừm”, bấm số của Lam, ý bảo hắn nhanh nhanh đánh xong, để mấy người kia đánh trong trận này cũng đi ăn luôn.
Cô nàng bị Tống Minh Uyên lạnh lùng bỏ qua, sững sờ đứng im. Bạch Thời nhìn cô nàng một cái, không nhịn được mà mở miệng: “Từ ừ đầu tiên của đại ca nhà tôi có nghĩa là “không cần cám ơn”, từ ừ thứ hai là “biết rồi, cô có thể đi”, tôi thấy bạn trai cô đã đến, đi ăn cơm với người ta đi, nghe lời.”
Cô bé: “…”
Đáy mắt Tống Minh Uyên mang theo nét vui vẻ, ôm ngốc manh vuốt vuốt, dứt khoát không ngồi lại nữa, kéo cậu tới nhà ăn trước. Leo đã tới nơi, cũng đúng lúc nghe được câu có liên quan đến bạn trai, nhìn bóng lưng họ, cười nói: “Anh phát hiện Tiểu Nhị Hóa này rất đáng yêu đấy, chúng ta đi thôi em yêu.”
“… Anh biến đi.”
Mùa đông trời tối rất nhanh, bên ngoài mây hồng điểm trên bầu trời, cảnh vườn hoàng hôn dịu dàng đến kì lạ. Tống Minh Uyên dẫn ngốc manh lên xe, nhớ lúc nghe được tên người ta, bạn nhỏ này đã khựng lại một chút, liếc cậu một cái: “Quen?”
“… Ừa, tên quá Mary Sue, là một trong những hậu cung của nam chính, đối với người khác thờ ơ, đối với nam chính…” Bạch Thời suy nghĩ, tìm từ, “… Khá là nhiệt tình.”
Tống Minh Uyên nghe là hiểu ý khác trong câu nói của Bạch Thời, anh biết hiện tại cô ả kia đã chuyển tình cảm sang mình, không thèm để ý, lái xe đến căn tin.
Mười phút sau đám Lam mới đến, Phòng Thiên Kỳ tức sôi ruột, hoàn toàn không muốn ăn tối cùng họ, đánh xong là đi thẳng. Phượng Tắc có ý định tiếp cận họ từ ban đầu, đương nhiên sẽ đi theo, mua hai phần cơm, lau miệng: “Có phải phòng bếp ở phía sau không?”
Trì Tả nhìn hắn: “… Thì sao?”
Phượng Tắc không đáp, bưng đồ ăn đi mất. Trì Tả sợ hắn gây sự, vội vàng đuổi theo, trơ mắt nhìn hắn gạt người phía ngoài ra để bước vào phòng bếp, càu nhàu với đầu bếp là: món thì bỏ nhiều gia vị, món thì lại bỏ thiếu, cho nên mới làm ra thức ăn khó ăn như vậy, xin hỏi chứng nhận đầu bếp của ông cấp mấy.
Đầu bếp: “…”
Trì Tả: “…”
Trì Tả thấy sắc mặt đầu bếp biến thành màu đen, ý định kéo người nào đó ra ngoài để hắn đổi món, nhưng đầu bếp đã nóng máu rồi, nói câu có bản lĩnh thì tự đi mà nấu. Phượng Tắc gật đầu, làm một món ăn ngay trước mặt người ta, hơn nữa còn để lại một chút, ném lại một câu “Nếm thử của ông, rồi nếm thử của tôi” quay đầu rời đi. Trước khi đi Trì Tả thấy đầu bếp đã ăn thử hai món, sắc mặt càng đen hơn, cậu cứ cảm giác người nọ sẽ cầm dao thái rau chém người vậy, vội vàng bỏ chạy.
Bạch Thời nhìn tiểu đệ đi theo người ta rồi lại quay lại, hỏi: “Làm sao thế?”
Nét mặt Trì Tả đờ dẫn: “… Không có gì.”
Bạch Thời không nhịn được lia mắt nhìn Phượng Tắc, Phượng Tắc phát hiện tầm mắt của cậu, đáp lại bằng một nụ cười tươi rói, đang định giải thích vài câu, lúc này âm thanh báo có tin nhắn đột ngột vang lên, hắn cúi đầu mở ra, hay tin có hai thuộc hạ đã mất liên lạc, động tác khựng lại, phản ứng đầu tiên chính là Tống Minh Uyên đã ra tay, nhưng sau đó lại nghĩ gần đây Tống Minh Uyên vẫn sinh hoạt như ngày thường, Việt gia và Tống gia cũng không có động tác gì, không thể võ đoán.
Hắn cố gắng không liếc nhìn Tống Minh Uyên, bảo thuộc hạ điều tra cẩn thận, sau đó đóng máy truyền tin, nét mặt không thay đổi, tiếp tục nhai kỹ nuốt chậm, đợi sau khi ăn xong lại hàn huyên với họ một lát, lúc này mới rời đi.
Tống Minh Uyên tùy ý nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn, kéo ngốc manh về phòng nghỉ ngơi, anh biết ngày mai phải thi đấu nên không giày vò cậu nhiều, ôm người vào lòng ngủ say. Bạch Thời cứ tưởng đêm nay đại ca sẽ bận rộn, ai ngờ lại thảnh thơi thế này, im lặng một lát: “Anh dẫn hai người kia ra khỏi học viện, sau đó thì sao?”
“Đợi tin tức.”
Bạch Thời có thể đoán đây là người của Trọng Huy nói: “Anh định thử xem có moi được tin tức quan trọng từ chúng không à? Nếu như không có thì sao?”
“Thế thì giữ lại để làm gì?” Tống Minh Uyên đáp, nâng cằm cậu lên, chậm rãi hôn khóe môi, trong đầu thì nghĩ: đương nhiên là giết để cảnh cáo Trọng Huy, khiến bọn chúng ngoan ngoãn một chút.
Bạch Thời hiểu rõ ý của đại ca, nhưng dù sao hai người này cũng là sinh viên trong học viện, bị bắt cóc giữa ban ngày ban mặt ngay tại đế đô, sự việc sẽ không đi quá giới hạn chứ… Cậu vô thức muốn hỏi thêm, nhưng ngay sau đó phát hiện có thứ gì đó mềm mại được đưa vào miệng, rồi mình cũng rơi vào nụ hôn sâu này, đưa tay ôm lấy anh.
——— ————
Giải đấu liên hợp đối kháng do quân đội, bộ giáo dục và các học viện cùng tổ chức, không mở cửa cho người ngoài, khán giả chỉ có học sinh học ngành liên quan và một số binh sĩ. Mọi người xem hết nghi thức khai mạc, đưa mắt nhìn mười đội rời đi, sau đó nhìn về phía màn hình lớn, chờ đợi truyền hình trực tiếp.
Vòng thứ nhất có thử thách là giải cứu con tin, con tin được chọn một người bất kỳ của mỗi đội, thân là đội chủ nhà, học viện Hoàng Gia đương nhiên phải tiến hành rút thăm trước, chỉ thấy bên tai kêu “Tích” một tiếng, dụng cụ đưa ra một cái tên —— Tống Minh Uyên.
Mọi người ngơ ngác, ngay sau đó thấy phía mấy đội khác vang lên tiếng hoan hô, bởi vì làm con tin có nghĩa là không có sức chiến đấu.
Mặc dù bên phía Hoàng Gia khá bất ngờ, nhưng nét mặt vẫn như thường, cực kỳ bình tĩnh. Bạch Thời nhìn đại ca, tưởng tượng hình ảnh mình giải cứu con tin, lập tức kích động, duỗi móng vuốt vỗ vỗ vai anh an ủi, cũng không thèm giữ miệng luôn: “Đợi em đi cứu anh nha, nghe lời.”
Tống Minh Uyên: “…”
——— ————
Thông báo với các gái một tin buồn là tui đã hết hàng tồn rồi, từ giờ đến cuối tuần cũng không có thời gian để edit thêm. Nên~ mọi người hãy đợi tui trở lại vào tuần sau nha (◕‿‿◕。)