Mặc Trạc Trần lạnh lẽo ra lệnh, “Không cần, âm thầm đi theo, xác định địa điểm rồi báo cho Giang Thần Dật.”
…
“Nhiễm Tái Tái, em dám nói thích nam nhân khác trước mặt anh!” Nam Lê Xuyên bắt lấy cô gái vừa vào cửa đã trốn tránh, phẫn hận cắn răng, “Em muốn chết sao?”
“Nam Lê Xuyên, anh biết em sẽ không nói dối.” Đôi mắt Nhiễm Tái Tái chậm rãi biến hồng, trong lòng chua xót lan tràn, “Em cũng không muốn lừa anh!”
“Mặc kệ là ai, chia tay cho anh, lập tức, ngay lập tức!” Nam Lê Xuyên trong đầu rất loạn, nắm chặt khuôn mặt nhỏ, đồng tử co rút, “Có anh, đời này em đừng nghĩ ở bên nam nhân khác!”
Nhiệm vụ công lược kém một mục tiêu sẽ không thể hoàn thành, Nhiễm Tái Tái buột miệng, “Không có khả năng!”
Nam Lê Xuyên đột nhiên ép chặt cô vào lòng, cánh tay buộc chặt, đáy mắt là bạo nộ kinh người cùng đau đớn, trong lòng phảng phất như châm liệt hỏa, ngũ tạng đều đốt, thanh âm lại bỗng nhiên trầm thấp, “Em nói không có khả năng?!”
“Nam Lê Xuyên!” Thanh âm vì trầm thấp có vẻ như trở nên nhu hòa, Nhiễm Tái Tái cho rằng đã giải thích xong rồi, muốn tránh thoát giam cầm của anh, vòng nhẹ tay ôm lấy lưng anh, “Thật sự không có khả năng, em đã có người yêu, em không muốn, thả em đi đi!”
Nam Lê Xuyên sắc mặt xanh mét, đôi mắt đột nhiên đỏ vằn, thanh âm tàn nhẫn vang lên, “Thả em đi?… Nằm mơ!”
Nhiễm Tái Tái lúc này mới phản ứng được, cô kinh sợ nhìn anh, vừa mở miệng muốn nói, anh đã trực tiếp dùng sức bắt lấy cô.
Khát vọng kìm nén đến cực hạn, lực lượng gần hai năm toàn bộ trào ra, Nam Lê Xuyên điên cuồng bạo động, đột nhiên ném cô lên giường, hung hăng gặm cắn cổ cô không thương tiếc, không ôn tồn, như dã thú cắn xé con mồi.
“A, đừng… Đau quá… Anh bình tĩnh một chút… A… Xin anh… em đau quá… Ngô…. Không cần… Ngô”
Rất nhanh, Nam Lê Xuyên nhanh chóng xé rớt quần áo Nhiễm Tái Tái, kéo qυầи ɭóŧ ra liền cưỡng ép tiến vào thân thể cô…
Khóe mắt Nhiễm Tái Tái tràn ra vệt nước trong suốt, vì ăn đau mà giãy giụa thân thể, lại bị nam nhân một lần lại một lần áp chế, không thể động đậy.
Giờ khắc này Nhiễm Tái Tái như chịu hình, cô cảm giác hạ thân đã bị xé rách, cảm giác nóng bỏng đau đớn không ngừng từ hạ thân truyền đến. Trán đẫm mồ hôi lạnh, hai mắt đẫm lệ mông lung khóc thút thít, càng khơi dậy phẫn hận của anh, làm động tác của anh càng thêm dã man.
Nước mắt đã mơ hồ, cô đau đớn khóc kêu, cũng bị nghẹn ở yết hầu. Dần dần, cảm giác khô khốc đau đớn biến mất, khi anh ngay sau đó thọc vào rút ra, thân thể cô không khống chế được mà run lên, co chặt…
“Nam Lê Xuyên, đừng như vậy… Xin anh a! Ân…”
Cảm giác thân thể cô vì va chạm mãnh liệt mà phát sinh phản ứng, anh càng luật động nhanh hơn, miệng tức giận nói, “Hắn có cái gì tốt, làm em lưu luyến đến vậy, không xa rời sao? Hả? Em nói đi!”
“A, không… Anh buông em ra đã… Đau quá… Ngô… Đồ khốn kiếp!” Móng tay cô khảm sâu vào da thịtanh, cào ra vết máu. Cảm xúc phẫn hận không thể nào phát tiết, Nhiễm Tái Tái đauđến sắp mơ hồ, “Tôi chỉ yêu anh ấy thôi…”
Nam nhân phủ lên môi cô, dùng sức cắn nuốt, khôngmuốn nghe thêm lời nào nữa, mà tần suất cùng lực đạo hạ thân càng thêm hunghăng ngang ngược…
“Ngô…”