Trong căn phòng nhỏ bên cạnh, ánh đèn cũng chiếu rọi hai bóng dáng một lớn một nhỏ.
“Cháu yêu, lại đây cho dì hôn một cái nào.” Ôm con của Vân Khinh, Đinh Phi Tình hớn hở hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hào kia một cái thật kêu. Tiểu tử kia há miệng phun phèo phèo, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, cười khanh khách.
“Bảo bối, con giỏi quá đi, dì yêu con chết mất.” Đinh Phi Tình thấy vậy càng tươi cười hơn nữa, vẻ mặt đầy đắc ý, hạ thấp giọng thật nhỏ cười nói bên tai đứa trẻ: “Lần này hạ độc bọn chúng không chết, lần sau xem ta dọn dẹp bọn chúng như thế nào, hạ độc ta rồi thì tưởng ta không có biện pháp nào sao, hừ, quá coi thường đại bảo bối nhà chúng ta rồi đó.” Tiểu tử kia như biết Đinh Phi Tình đang khen ngợi mình, càng cười khanh khách thành tiếng, đôi mắt đen sáng như sao, cái miệng phun nước bọt không ngừng, rồi cười tròn vo, Đinh Phi Tình thấy vậy càng cười lớn hơn.
Ngày đó, lúc cô thay quần áo trở về, vừa vặn nhìn thấy Tuyết Lê đưa đứa bé đang ôm trong lòng cho tên áo đen ngoài cửa sổ, trong lòng biết có chuyện không ổn, lập tức vọt lên, không ngờ còn chưa kịp cảnh báo và cướp lại đứa bé thì phía sau đã có người đánh cô hôn mê. Lúc cô tỉnh lại, liền thấy đại bảo bối và Tề Chi Khiêm đang ở trên sông Cửu Khúc Long, cô một thân võ công cũng bị thuốc độc khống chế, không phát huy được chút thực lực, bị hai bên kèm vào nước Hàn. Không có võ công cũng chẳng lo, không có sáo để phát huy âm công cũng không cần nghĩ nhiều, chỉ cần có đại bảo bối ở trong lòng, thì giết đám người Tề Chi Khiêm là chuyện dễ như trở bàn tay mà thôi.
Bởi vậy, vừa mới lên bờ Đinh Phi Tình chờ thời cơ lấy máu của đại bảo bối nhỏ vào trong túi nước, được đưa thẳng tới Tề Chi Khiêm, Thu Điền, Huyền Tri và đám đại tướng đứng đầu, chỉ còn một nhóm binh lính khác không uống chung túi nước đó mà thôi. Nếu không phải đám người Tề Chi Khiêm mang nhiều thuốc phòng thân, hơn nữa đều là thứ tốt và Đinh Phi Tình cũng không dám lấy nhiều máu thì cô đã sớm tiễn bọn chúng lên Tây thiên rồi, chứ đâu còn chờ tới bây giờ.
“Bảo bối ngủ thôi, đến giờ chúng ta đi ngủ rồi.” Ôm đại bảo bối trong tay, Đinh Phi Tình cười thích thú, không hề có cảm giác bị khống chế và hoảng sợ, ngược lại cô sống cực kỳ thoải mái, giống như cô là khách quý, ở đây làm khách của Tề Chi Khiêm vậy.
“A, Điêu nhi chạy đâu mất rồi?” Chui lên giường nhưng không nhìn thấy Điêu nhi vẫn luôn bám theo đại thằng bé, bình thường lúc nào nó cũng chui vào ngủ cùng với thằng bé, thế mà hôm nay chẳng thấy bóng dáng đâu, Đinh Phi Tình hơi nghi ngờ, nhưng Điêu nhi cũng rất giỏi giang nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cũng không cần lo lắng nhiều.
Cô lập tức lên giường, thổi đèn đi ngủ, quả thật giống như đang làm khách quý.
Ngoài cửa sổ, gió thu dâng lên, những cây trúc ngả nghiêng lay động, vang lên những tiếng vang xào xạc, mùi trúc loáng thoáng lan tỏa, nơi này quả nhiên là một nơi tốt. Tề Chi Khiêm trúng độc nằm trên giường, không thể tiếp tục lộ trình, còn lúc này tại biên giới nước Tần, Sở Hình Thiên đang nhanh chóng bước vào một tình cảnh khác. Vầng trăng lạnh lặn xuống, bầu trời sáng dần lên, lại là bình minh của một ngày mới rồi.
“Tiểu muội, ăn chút gì đi.” Tuyết Cơ nhìn Hoa Dương thái hậu đưa lương khô ình, bình tĩnh nhận lấy, khẽ gật đầu. Bên cạnh Thượng Quan Kính quay đầu hừ một tiếng, giật mạnh thứ Hoa Dương thái hậu đưa ình, không thèm nhìn bà ta, ngửa mặt hướng lên trời, bộ dáng cực kỳ oán giận.
Hoa Dương thái hậu thấy vậy cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn Tuyết Cơ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Mau ăn một chút để có sức mà đi nữa, qua khỏi đỉnh núi phía trước chính là lãnh thổ của Tần quốc rồi, đến lúc đó có lẽ phải khiến mẹ con muội chịu uất ức. Nhưng muội yên tâm, chỉ cần hai người không có hành động khác thường, ta và vương nhi tuyệt đối không làm thương tổn các người.”
Tuyết Cơ nghe vậy ngẩng đầu nhìn Hoa Dương thái hậu, trên đường đi Hoa Dương thái hậu và Sở vương không hề gây khó dễ cho bọn họ, xem bọn họ như khách quý đối đãi rất tử tế. Nghĩ đến đây, Tuyết Cơ cũng hiểu Hoa Dương thái hậu này thật lòng yêu thương Vân Khinh, nếu không, sao lại đối xử với bọn họ hoà nhã như vậy.
“Nếu đã thật lòng yêu thương Khinh nhi, sao còn muốn làm con bé khó xử như vậy?” Tuyết Cơ nhìn miếng lương khô trong tay, đột nhiên nhẹ nhàng hỏi.
Hoa Dương thái hậu vừa nghe, khẽ nhắm mắt lại, trầm mặc một lát, Tuyết Cơ nghĩ rằng bà ấy sẽ không trả lời nhưng lại nghe bà nhẹ nhàng nói: “Quốc gia, quốc gia, lợi ích của quốc gia luôn bao trùm lên lợi ích bản thân. Ta cũng đau lòng khi thấy Khinh nhi đau lòng, ta thật lòng yêu thương con bé, ta cũng hy vọng không làm cho con bé khó xử. Nhưng ta là thái hậu Sở quốc, Tần – Sở vĩnh viễn không thể cùng tồn tại được.” Nhẹ nhàng trả lời, Hoa Dương thái hậu thở dài một tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Tần – Sở vĩnh viễn không thể cùng tồn tại được, không phải ngươi chết thì ta diệt vong, càng yêu nhiều thì càng hận nhiều, trong tình cảnh này yêu hay hận đều là một sự xa xỉ, đó là một thứ không thể không hy sinh vì lợi ích quốc gia. Tuyết Cơ nghe vậy chỉ biết im lặng thở dài, bà hiểu được hàm ý của Hoa Dương thái hậu, bà cũng là Vương phi của Hàn quốc, thất quốc phân tranh nhiều năm sao bà không rõ kia chứ. Không phải ngươi chết thì là ta chết mà thôi.
“Mẫu phi, người nói nhiều với bà ta làm gì.” Thượng Quan Kính trừng mắt quay đầu lại, che trước mắt Tuyết Cơ.
Tuyết Cơ thấy vậy mỉm cười, đưa tay kéo Thượng Quan Kính qua, nét mặt đột nhiên hiện lên một nỗi bi thương và kiên quyết, nhẹ nhàng cúi xuống bên tai Thượng Quan Kính nói: “Nếu thực sự có một ngày chúng ta trở thành vật chướng ngại, con trai, mẫu thân rất xin lỗi con.” Chỉ một câu ‘rất xin lỗi con’ rất nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa nỗi đau xót đến tận xương tủy lẫn không đành lòng. Hai đứa đều là con của bà, đều là máu thịt của bà, bà không hề thiên vị chỉ giúp một bên, nhưng sao bọn họ có thể làm vật cản trở Vân Khinh, sao có thể khiến con gái bà khó xử. Bọn họ không có bản lĩnh cao cường nên không trốn thoát được, nhưng bọn họ cũng có thể lựa chọn một phương thức khác không phải như đã định.
Thượng Quan Kính nghe Tuyết Cơ nói như vậy, không phản kháng cũng không phẫn nộ hay tuyệt vọng gì, chỉ kiên định nhìn Tuyết Cơ, gằn từng chữ: “Không được nghĩ nhiều, tỷ tỷ nhất định sẽ tới cứu chúng ta, nhất định sẽ tới, người phải tin tưởng vào bản lĩnh của tỷ tỷ.” Lời nói cứng rắn như chém đinh chặt sắt lại tràn ngập tự tin và kiên trì.
Vân Khinh sẽ đến cứu bọn họ, cậu luôn tin tưởng chắc chắn như vậy.
Tuyết Cơ thấy Thượng Quan Kính kiên quyết lại vô cùng tin tưởng như thế, khiến cho bà cũng phải tránh ánh mắt của cậu, đứa bé này tin tưởng chị gái nó đến vậy đó.
“Khởi hành.” Chưa suy nghĩ xong, mệnh lệnh của Sở Hình Thiên đã truyền xuống, đã đến lúc phải đi rồi. Hoàng tuyền thiết vệ im lặng, uy nghiêm đứng ở bên cạnh Thượng Quan Kính và Tuyết Cơ. Thượng Quan Kính vừa thấy vậy liền kéo Tuyết Cơ đứng dậy, ngẩng cao đầu, đi nhanh về phía trước, cậu là vương tử của một quốc gia, cho dù bị bắt cũng không thể làm mất thanh danh của nước Hàn. Đoàn người phóng ngựa rất nhanh xuyên qua rừng cây rậm rạp phía trước, lên đến đỉnh ngọn núi cao, qua khỏi ngọn núi này chính là lãnh thổ của nước Tần, Sở Hình Thiên nhìn tất cả phía dưới, đáy mắt lạnh lùng mà vô tình.
“Bệ hạ, người nhìn kìa.” Đang tính vẫy tay cho đi trước, Thiết Báo ở bên cạnh đột nhiên kêu lên kinh hoàng, cây roi ngựa trong tay chỉ thẳng vào núi rừng phía dưới.
Sở Hình Thiên nghe thấy giọng Thiết Báo hoảng sợ, phải trấn tĩnh lại nhìn hướng Thiết Báo chỉ, vừa nhìn thấy tình cảnh bên dưới, mặt Sở Hình Thiên chợt biến sắc, mắt mở to ra như mắt hổ.
Dưới ngọn núi xa xa, một luồng màu đen đông nghìn nghịt, chen chúc nhau di chuyển về chỗ bọn họ, giống như dòng thác trút xuống, kéo dài đến ba ngàn dặm, khí thế mạnh mẽ, khoảng cách xa như thế, cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng sấm nổ ầm ầm truyền đến. Dẫn đầu dòng màu đen kia là một bóng trắng phảng phất như tia chớp, vượt qua mọi chông gai, nhanh chóng như thế lại bí mật mang theo cả biển sát khí. Bóng trắng kia Sở Hình Thiên đã thấy rất nhiều lần, đó là, đó là Bạch Hổ vương của Vân Khinh.
“Ngoaooo!” Một tiếng gầm xé mây bạt trăng vang lên, chấn động một góc trời, trong khoảnh khắc cả núi rừng liền đáp lại, âm vang khắp tứ phương.
“Grầmmmm!” Dòng thác màu đen đi theo phía sau Bạch Hổ vương ngửa đầu thét lên cùng hợp xướng, âm thanh chấn động tứ phương, bức thẳng lên chín tầng mây. Đó là hổ, sói, báo kéo thành đàn, đó là đại quân vạn thú của Vân Khinh.
“Bệ hạ, mau lui lại.” Trong nháy mắt sắc mặt Thiết Báo xanh mét, người gần như nhảy dựng lên, đại quân vạn thú này uy lực mạnh mẽ bao nhiêu, lực phá hoại dũng mãnh đến mức nào, bọn họ biết rất rõ. Năm đó bốn mươi vạn đại quân của họ bị đội quân vạn thú này đẩy thẳng vào chỗ chết, đi qua nơi nào nơi ấy không còn sự sống, loại mãnh thú này vừa dũng mãnh lại còn biết phối hợp phòng thủ tấn công, quả thực là không chê vào đâu được. Bốn mươi vạn đại quân còn không làm gì được chúng nó, hôm nay bọn họ chỉ có vài người, e là không đủ nhét kẽ răng cho chúng.
“Mau, mau, lui lại.” Hoa Dương thái hậu đứng bên cạnh Thiết Hổ cũng nhìn thấy, vô cùng hoảng sợ, mặt không còn chút máu, hoảng hốt kêu lên.
“Vạn thú, vạn thú, ta đã nói tỷ tỷ sẽ đến….” Nhưng còn chưa nói xong, Thượng Quan Kính đang nhảy nhót chợt cứng ngắc người, có thể chỉ huy vạn thú thì chỉ có Vân Khinh và Phi Lâm, nhưng hiện giờ Vân Khinh vẫn còn ở Nam Vực, Phi Lâm cũng ở Nam Vực, việc này… vậy bây giờ ai chỉ huy chúng nó?
“Đi.” Sắc mặt Sở Hình Thiên cực kỳ khó coi, vung roi sắt trong tay lên, quay đầu chạy sang một phương hướng khác để lui về phía sau. Trước mặt là hổ, báo, sói, là dã thú đang chờ thì chiến mã cũng chỉ là một con thỏ mà thôi, sao có thể chạy thoát được chứ.
“Đi.” Thiết Báo, Thiết Hổ cũng hét lớn, phóng ngựa vọt theo Sở Hình Thiên, đám người phía sau cũng theo sát, vẻ mặt hoảng sợ. Vó ngựa chạy rầm rập như điên.
Ở phía trước Bạch Hổ vương thống lĩnh vạn thú kéo đến, thân hình màu trắng phóng đi như ánh chớp trong núi rừng xanh thẳm, sáng rực đến chói mắt.
Ngày đó, Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp bị mất dấu Vân Khinh trên Tuyết sơn, nơi nơi đều là tuyết trắng, che giấu mọi cả dấu vết và mùi hương. Hai tên này cuối cùng cũng là động vật, tìm mãi không thấy chủ nhân liền theo đường cũ trở về, nhưng chạy đến bờ sông Cửu Khúc Long cũng chưa truy ra mùi của Vân Khinh, chúng nó liền biết khi đó Vân Khinh vẫn còn trên Tuyết sơn, cho nên mới không có mùi của bọn họ.
Là loài sống trên cạn cho nên Bạch Hổ vương không thể bơi qua sông Cửu Khúc Long được, mà không qua được thì cũng không thể tìm được Độc Cô Tuyệt. Bạch Hổ vương và tiểu Xuyên Sơn Giáp nào phải loại vô dụng, liền đi đường vòng theo sông Cửu Khúc Long vòng đến nước Hàn, nước Hàn và nước Yến nằm liền nhau, mà động vật đều có bản năng nhận biết phương hướng rất giỏi. Dưới sự giận dữ của Bạch Hổ vương, nó lập tức quay về dãy núi Phỉ Thúy, gầm rống triệu hồi đồng loại từ núi rừng đến rồi rần rần kéo Nam Vực, dám ngăn cản nó và chủ nhân nó, thì để xem nó dẫn theo đồng loại đến để thu gom các người như thế nào.
Lần này nó triệu hồi cấp tốc, số lượng và phạm vi không nhiều như lần trước nhưng bấy nhiêu cũng đủ rồi. Cứ như vậy một thân lặn lội đường xa, đợi đến lúc Bạch Hổ vương dẫn vạn thú đến Nam Vực cũng là chuyện sau này rồi, chưa nghĩ là có chết hay không, nhưng chưa kịp vào Nam Vực đã đánh cho đám người Sở Hình Thiên một đòn chí mạng ở biên giới nước Tần. Hổ gầm liên tục, vạn thú chạy lên như điên, vó ngựa của đám người Sở Hình Thiên vội vàng bỏ chạy, nơi này thật là náo nhiệt.
Mà lúc này trong Tần vương cung, Độc Cô Hành cũng thu được tin tức đầu tiên.
“Tại sao Bạch Hổ vương lại xuất hiện ở Tần quốc?” Độc Cô Hành cầm lá thư bồ câu đưa tin trong tay, nhíu mày trầm giọng hỏi. Không phải Bạch Hổ vương theo Vân Khinh đến Nam Vực ư, sao đột nhiên xuất hiện nước Tần?
“Đúng, hơn nữa lại tiếp tục dẫn theo đại quân vạn thú.” Sở Vân nhíu chặt mày, tin tức truyền đến là Bạch Hổ vương lại dẫn theo đại quân vạn thú. Nam Vực đã chinh chiến xong, Bạch Hổ vương làm như vậy là có ý gì? Vân Khinh phân phó như vậy có hàm ý gì?
“Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện?” Độc Cô Hành vỗ thật mạnh lên bàn.
“Nhất định là vậy.” Mặt Mặc Tiềm chợt trở nên lạnh lùng, một khi Vân Khinh dùng đến đại quân của Bạch Hổ vương thì chắc chắn đã xảy ra chuyện.
“Gặp chuyện không may, lúc này chắc chắn là gặp chuyện không may rồi, đương nhiên không phải chuyện của Nam Vực, vậy chỉ có một khả năng.” Hai mắt Sở Vân chợt lóe lên sự tàn nhẫn.
“Tề Chi Khiêm, Sở Hình Thiên.”
“Đúng.”
“Người đâu, phái binh theo sát Bạch Hổ vương, có tin tức gì lập tức cấp báo.”
“Lập tức liên hệ với Độc Cô Tuyệt, xác định vị trí của đệ ấy.”
“Phái binh tích trữ hàng hóa cho biên giới, truyền lệnh của bổn vương, hai nước Sở Tề xâm nhập biên quan.” Từng mệnh lệnh nối tiếp nhau, nhanh chóng truyền từ Tần vương cung ra ngoài, sau nghỉ ngơi một năm thất quốc lại một lần nữa dậy sóng.