Từ thị tin tưởng vững chắc, quyết định của bà ta tất nhiên sẽ là tốt nhất!
Cái ý nghĩ này sau khi bà ta nhìn thấy Hạ Liên Phòng phong cảnh càng thêm trở nên kiên định.
Hạ Liên Phòng ở trong sương phòng phía sau Tướng Quốc Tự bồi Thái Hậu cùng trụ trì nói chuyện, các vị nữ quyến sau khi vấn an Thái Hậu đều có một thời gian hoạt động tự do, Từ thị đi cùng Ngụy nương, chậm rãi đi đến phía sau núi.
Bởi vì Thái Hậu muốn đến Tướng Quốc Tự cầu phúc cho nên hôm nay phong bế cửa núi, khách hành hương thưa thớt, đây cũng là vì để tránh cho lại xuất hiện trạng huống như lần trước. Sớm hôm nay Thái Hậu còn lôi kéo tay Hạ Liên Phòng lải nhải nhắc nàng là hài tử ngốc, người khác nhìn thấy lưỡi dao tới, phản ứng đầu tiên đều là né tránh, hoặc là lấy người bên cạnh làm tấm chắn, chỉ có nha đầu này, một lòng một dạ lao về phía trước, cũng không quản bản thân mình có bị thương hay không.
Núi phía sau Tướng Quốc Tự trồng một rừng hoa mai, tuy rằng đang giữa mùa hạ nhưng hoa mai này lại vẫn nở rộ, có cái tên hoa mỹ là “Noãn mai” (noãn: ấm), đóa hoa đều là màu phấn trắng nhàn nhạt, ngửi sẽ có hương thơm nhàn nhạt xông lên mũi. Các tiểu thư trẻ tuổi đều thích ngắm hoa bắt bướm, nhất là loại hoa ngạo nghễ độc lập độc hành như hoa mai. Tiếng mĩ nhân vui đùa, hương thơm hoa tươi, mặt cỏ xanh biếc, gió mát nhu hòa, một bầu trời trong xanh… Tướng Quốc Tự xưa nay thanh tịnh có thêm tiếng nói tiếng cười của nữ tử tựa hồ có thêm vài phần nhân khí hơn ngày thường. Tuy rằng bình thường cũng là hương khói hưng thịnh, nhưng chưa bao giờ có nhiều nữ quyến đến như vậy, đặc biệt hôm nay rất nhiều tiểu thư đều muốn giữ phong độ cùng giáo dưỡng tốt đẹp ở trước mặt Thái Hậu cho nên ai cũng đều rất căng thẳng, mặc dù ở trong rừng hoa mai cũng vẫn văn nhã cười không lộ răng, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái mà lại không đến mức quá ầm ĩ.
Phàm là tiểu thư nuôi dưỡng ra trong thế gia cao môn, không một ai không hiểu lễ nghi, nhất tần nhất tiếu của các nàng đều trải qua chỉ dạy nghiêm khắc, nhất là khi đi ra ngoài các nàng đều tận hết khả năng biểu hiện một mặt cao nhã nhất của bản thân.
Nếu nói thiên kim nhà ai là mẫu mực của đa số thế gia tiểu thư trong kinh thành, đó chính là Hạ Liên Phòng. Nàng có cử chỉ phong độ, không chỗ nào không phải là phong cách quý phái, cả người đều lộ ra một cỗ quý khí hồn nhiên thiên thành, thanh danh cũng cực tốt, đối đãi di nương tâm địa rắn rết cùng thứ muội không có quan hệ máu mủ còn tốt như vậy huống chi là đối với người khác chứ? Thế nhân đều nhìn thấy Hạ Liên Phòng biểu hiện ở ngoài là khí độ hoa quý cùng khí chất cao quý, tiểu thư nhà nào mà không được nuông chiều như châu như bảo, tiểu thư nhà nào chả tâm cao khí ngạo, mắt cao hơn đầu? Ai nguyện ý bị so sánh thấp hơn? Hạ Liên Phòng biểu hiện càng ưu tú, các nàng càng muốn vượt qua nàng.
Nhưng đó đều là trước khi Hạ Liên Phòng được phong là Bình Nguyên công chúa.
Từ một khắc khi Hạ Liên Phòng trở thành “Bình Nguyên công chúa” trở đi, thế gia thông minh đều ý thức được, từ nay về sau, Hạ Liên Phòng không còn là đối thủ bọn họ có thể vượt qua nữa, mà là quý nhân bọn họ phải đến lấy lòng.
Khi khoảng cách giữa ngươi với họ có một chút thì ngươi sẽ trở thành địch nhân hoặc đối thủ của bọn họ; nhưng nếu khoảng cách giữa các ngươi kéo ra đến trình độ không bao giờ có khả năng ngắn lại thì ngươi sẽ làm bọn họ sùng bái cùng tôn sùng.
Phàm là nơi có Hạ Liên Phòng ở, mọi người đều sẽ tận lực biểu hiện ra mặt tốt nhất của bản thân.
Mà Từ thị càng nhìn đến tình cảnh như thế càng không thoải mái trong lòng. Năm đó Lam thị cũng như Hạ Liên Phòng, là đối tượng rất nhiều thiên kim trong kinh thành noi theo. Ngay cả cha mẹ nhà bình dân khi giáo dục nữ nhi cũng sẽ mong các nàng lấy Bình Nguyên công chúa làm gương. Thậm chí còn có ca dao truyền xướng mĩ danh của nư nhi Hạ gia, đối với Từ thị mà nói, thật sự là kích thích mãnh liệt.
Khi Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi vừa mất đi mẫu thân, Thượng Quan thị vừa chấp chưởng Hạ phủ, Từ thị còn từng muốn đối xử tử tế cới hai cháu gái này; sau khi Thượng Quan thị bị trục xuất khỏi phủ, biết được chân tướng Lam thị tử vong, Từ thị bị áy náy cùng hối hận vây quanh cũng từng đã thề muốn bù lại, nhưng hết thảy, theo Hạ Liên Phòng càng thêm mạnh mẻ và nổi danh, tâm lý Từ thị không khỏi xảy ra biến hóa.
Liền giống như… Hạ Liên Phòng không chỉ là cháu gái của bà ta, mà còn giống như Đại Từ thị, Lam thị, đều có hào quang bắn ra bốn phía, là đối tượng được khen ngợi cùng yêu thích.
Tất cả những người muốn đạp lên đầu bà ta đều không còn nữa. Khi niên thiếu chưa cập kê thì Đại Từ thị giống như là thái dương có hào quang vạn trượng, còn bà ta chỉ là ánh nến yếu ớt co rúc ở một góc hẻo lánh, tuy rằng cũng có thể chiếu sáng lên hắc ám, nhưng so sánh với thái dương thì khó tránh khỏi ảm đạm thất sắc. Sau này Đại Từ thị gả cho Trương gia, bà ta lại gả vào Hạ gia, bà ta rốt cuộc thắng một hồi. Cho đến nay, Đại Từ thị đã chết, bà ta hoàn toàn thắng tỷ tỷ mình!
Về phần người con dâu Lam thị đoản mệnh kia… Kỳ thật, Từ thị thật sự một chút sai cũng không tìm ra được. Lam thị tài mạo song toàn, đối với bà ta ngoan ngoãn phục tùng hiếu thuận không thôi, đối Hạ Lịch cũng là mối tình thắm thiết, thậm chí còn sinh ra ba trai gái cho Hạ gia… Có thể nói, Lam thị chưa từng có một khắc biểu hiện ra ý bất kính với Từ thị.
Nhưng Từ thị chính là không thích nàng!
Hạ Liên Phòng là nữ nhi Lam thị, mỗi khi nhìn đều thấy loá mắt, chỉ dựa vào một gương mặt mĩ mạo là có thể trổ hết tài năng, Từ thị cảm thấy nghẹn khuất! Cảm thấy oan uổng! Cảm thấy có một cây đuốc hừng hực thiêu đốt dưới đáy lòng!
Bà ta khẩn cấp muốn làm chút gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình.
Cho nên, bà ta muốn Hạ Lịch tục huyền, kỳ thật xuất phát từ lòng ái tử chỉ có một phần nhỏ, đa phần là muốn tìm cảm giác tồn tại mà thôi. Về phần hậu quả… Lấy tâm tình tích tụ của Từ thị bây giờ, bà ta sẽ không lo lắng đâu! Bà ta vẫn nghĩ, dù Hạ Lịch tức giận thế nào cũng sẽ không làm gì bà ta, con không thể luận tội mẹ, chính là cái đạo lý này.