“Thế phu nhân muốn như thế nào mới bằng lòng bỏ qua?”
“Ta không biết, ngươi nói xem nên như thế nào đi!”
Nếu Dương Hoa Hoa mà đã ra mặt, hơn nữa còn lôi cả Thánh Thượng ra, những người khác của Dương gia cũng không có gì phải nói nữa. đành để cho nàng ra mặt làm đại biểu.
An Lộc Sơn đành cắn răng nói: “An mỗ trị thuộc hạ không nghiêm, nguyện đền tiền xin lỗi, An mỗ này chịu đưa ra năm vạn quan, có được không?”
“Không được, không đủ!” Dương Hoa Hoa từ chối ngay tại chỗ.
“Thế thì thêm một vạn mẫu ruộng, có được không?”
“Không được, vẫn còn không đủ!”
“Thôi được, ở chợ phía đông An mỗ có bốn căn tiệm, nguyện dâng tặng cho Dương gia. như vậy được rồi chứ!”
“Bồi thường thì đủ rồi. nhưng cơn giận của chúng tôi còn chưa nguôi ngoai được, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?” Dương Hoa Hoa nói xong, ánh mắt liếc về phía Nghiêm Trang.
An Lộc Sơn hiểu được, hắn âm thầm thở dài, nhìn Nghiêm Trang một hồi, Nghiêm Trang này theo mình đã nhiều năm rồi, cũng rất trung thành, nhưng hôm nay vì bảo vệ mình, hắn cũng chỉ đành hy sinh người thủ hạ này vậy.
Mắt hắn nhíu lại, chỉ vào nghiêm Trang chậm rãi nói: “Đánh thêm năm mươi gậy lớn nữa. cất đứt gân hai chân của hắn đi. chết sống do trời vậy!”
Nghiêm Trang đã bị đánh đến nửa sống nửa chết, nghe thấy những lời này của An Lộc Sơn. cả người hắn run lên, không thể tin vào lổ tai của mình nữa. hắn từ từ ngẩng đầu nhìn về phía An Lộc Sơn, An Lộc Sơn đến nhìn cũng đã không nhìn hắn một cái nào cả. Nghiêm Trang bỗng nhiên nhớ tới cái tát tai của lần thi đấu mã cầu đó, trong lòng hắn ai oán than lên một tiếng: “ôi ta thật sự đáng chết!”
Đám thân vệ hiểu được ý của An Lộc Sơn, bọn họ xuống tay không còn nể tình, chiếc gậy to hung hãn đánh xuống như mưa trút nước, cuối cùng Nghiêm Trang kêu lên một tiếng thảm thiết, hai chân đều gãy cả, đau đến chết ngất đi, một trăm gậy đánh xong, hai gã thân binh khác lấy ra chiếc đao cong như sửng trâu, từ gót chân phía sau của nghiêm Trang khều đứt gân chân của hắn.
Trong lòng bọn họ cũng âm thầm than tiếc, tiến lên bẩm báo với An Lộc Sơn nói: “Đại soái, hành hình xong rồi!”
Một gã thân binh kề lổ tai hắn thấp giọng nói: “Nghiêm tiên sinh phỏng chừng không sống nổi.”
An Lộc Sơn nhẫn tâm hơn. chỉ vào Nghiêm Trang máu thịt bê bết, lệnh nói: “Bắt hắn ném ra ngoài phường đi. bắt đầu từ nay, người này với An Lộc Sơn này không còn quan hệ nào nữa cả.”
Mấy tên thân vệ đem Nghiêm Trang khiêng đi rồi. dần dần biến mất vào trong bóng đêm. An Lộc Sơn lúc này mới hướng Dương Hoa Hoa chắp tay cười trừ nói: “Phu nhân, như thế này chắc là cơn giận đã nguôi được rồi chứ!”
Dương Hoa Hoa gật gật đầu: “Hạn cho ngươi trước giờ ngọ ngày mai, đem thứ mà ngươi đã hứa đưa tới. việc này coi như bỏ qua. nếu không, chúng ta hãy gặp nhau ở Hưng Khánh cung vậy!”
“Nhất định! Nhất định!”
Lúc này, tiếng trống báo hiệu việc đóng cửa phường đã vang lên. ầm ầm chấn động khắp toàn thành. Dương Hoa Hoa lại quét nhìn mọi người chung quanh một cái: “Mọi người còn có ý kiến gì không?” Truyện “Thiên Hạ “
Mọi người cùng nhau lắc đầu. Dương Hoa Hoa mắt thoáng nhìn, lại hỏi Dương Kĩ nói: “Đại ca có ý kiến gì không?” Truyện “Thiên Hạ “
Dương Kĩ thật sự rất buồn bực, hắn vốn muốn đứng ra nói đầu tiên, không ngờ lại bị Dương Hoa Hoa cướp hết sự vẻ vang, mắt thấy sắp phải đóng cửa. hắn chỉ đành buông xuôi nói: “Ta cũng không có ý kiến!”
“Tốt lắm. chúng ta đi!”
Người của Dương gia đều lên ngựa. đồng loạt hướng An Lộc Sơn hừ một tiếng. giương roi ngựa lên. kéo đi thật rầm rộ. Truyện “Thiên Hạ “
Môt gã thân binh thấp giong hỏi: “Đại soái, có cần đón nghiêm tiên sinh trở về không?”
An Lộc Sơn lắc đầu. nếu đã làm rồi. há có thể thất bại trong gang tấc. hắn thở dài nói: “Cho hắn thêm chăn giường, sinh tử có số, cứ để hắn đi đi!”
Hắn đi vào cửa phủ, cánh cửa lớn màu đen từ từ đóng lại.
Ngày hôm sau. ngày mới tờ mờ sáng, ở ven một con sông nhỏ ngoài Thân Nhân phường, vài người nông dân bán cải xa xa đi tới, bỗng nhiên, có người chỉ vào dưới một gốc cây đại thụ la lên: “Các ngươi mau nhìn kìa. bên kia hình như có người.”
Mấy người nông dân đồng loạt vây lại. thấy là một nam tử máu thịt be bét. hình như là từ đâu bỏ đến. trên đất đầy vết máu. mọi người kinh hoàng đứng lên: “Đây nhất định là kẻ trộm bị đánh chết! Chúng có phải báo quan hay không?”
“Xin… các ngươi giúp đỡ!” người máu trên mặt đất bỗng nhiên yếu ớt nói.
“Hắn vẫn còn chưa chết.”
Mấy người nông khom người xuống, xúm xít hỏi: “ngươi là ai? Muốn chúng ta giúp việc gì?”
“Ta trên người có miếng ngọc… rất đáng giá. xin các ngươi… đưa ta đến một nơi.