Cổ Đạo Nhất hét lớn một tiếng, vội vã mở ra nguyên lực, bảo vệ phù thạch.
Tiên Ma Kiếm chém tới, phóng ra thần quang vô tận.
Đây chính là Tiên khí tương lai, ai có thể cứng rắn chống đỡ một đòn của nó? Một kiếm hạ xuống, tấm chắn nguyên lực căn bản thùng rỗng kêu to, Tiên Ma Kiếm phá vào, chém ở trên phù thạch, đùng, Tiên Kiếm bá đạo cỡ nào, phù thạch nhất thời nát tan.
– Ta đệt!
Cổ Đạo Nhất phát ra một tiếng tràn ngập oan ức, phẫn nộ rống to, oanh, thân thể cấp tốc rơi rụng.
Cường giả, thiên kiêu, Vương giả như hắn, lẽ ra không để bất kỳ vinh nhục ở trong lòng, bởi vì hắn đứng ở đỉnh thế giới. Nhưng cách làm của Lăng Hàn thực quá không chân chính, để hắn không nhịn được thất thố chửi má nó.
Có thể thấy được, hắn tức giận lợi hại đến mức nào.
Bị âm thảm!
Bản thể của Cổ Đạo Nhất vừa rơi xuống, chín thế thân tự nhiên cũng hạ xuống theo, mắt thấy công kích liền muốn oanh lên Lăng Hàn, nhưng lại cùng nhau rơi xuống.
Uy hiếp, tự nhiên là biến mất.
Cái này!
Thấy cảnh này, tất cả mọi người vô cùng đồng tình Cổ Đạo Nhất, đổi thành bọn họ cũng chửi má nó a.
Ai nói Lăng Hàn tới tới đi đi chỉ có một chiêu? Người ta lại ra một chiêu, nhìn xem, trong nháy mắt Cổ Đạo Nhất liền thất bại.
Nếu như Lăng Hàn vừa lên liền chơi chiêu này, mọi người nhất định sẽ vô cùng xem thường, cho rằng hắn đê tiện. Nhưng Lăng Hàn trước cùng Cổ Đạo Nhất đại chiến, đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của hắn, bởi vậy, tuy một chiêu này hơi đê tiện, nhưng mọi người chỉ thán phục trí tuệ của hắn.
Người thẳng thắn, có thể tử chiến, vậy cũng gọi là Vương giả?
Mãng phu còn tạm được.
– Ha ha ha, thật không nghĩ tới sẽ là kết cục như vậy.
– Tại sao ta cảm giác cái này có chút giống như đã từng quen biết nhỉ?
– Đại Hắc Cẩu kia!
– Ha ha, phong cách của Lăng Hàn cùng Đại Hắc Cẩu kia thật là khá giống, người bị hắn chọc, khẳng định cực kỳ phiền muộn.
Một lúc sau, phía dưới truyền đến tiếng cười lớn, tỉ mỉ ngẫm lại, đây quả thật là rất buồn cười. Cổ Đạo Nhất từng bước một hàm dưỡng, mắt thấy sắp ra chiêu mạnh mẽ nhất, lại bị hãm hại.
Tương phản lớn như thế, khiến người ta không nhịn được cười.
Oành!
Cổ Đạo Nhất té rớt đến đáy vực, vung lên tro bụi, ở trong Trầm Uyên Cốc có quy tắc đặc thù, chính là Tinh Thần Cảnh cũng không thể phi hành.
Hắn lập tức bò dậy, phát ra gầm lên giận dữ, tràn ngập cuồng bạo cùng sát ý.
Lần ngã xuống này, tuyệt đối là sỉ nhục to lớn nhất trên đường đời của hắn, đừng nhìn chỉ là ngàn trượng, ngã xuống cũng chỉ chừng mười hô hấp thời gian, nhưng hắn một đường hạ xuống, có thể rõ ràng nhìn thấy người mỗi một tầng đều lộ ra vẻ mặt cười nhạo.
Điều này làm cho mặt của hắn đỏ bừng, suýt chút nữa nổ tung.
Vô cùng nhục nhã, hầu như có thể so với lúc trước bị trục xuất ra Tiên Vực.
– Ta muốn giết ngươi!
Hắn từng chữ từng chữ nói, tóc đen ngút trời mà lên, phẫn nộ thiêu đốt đến điên cuồng.
Hắn một lần nữa lấy một khối phù thạch, một đường giết tới, tốc độ nhanh kinh người, bởi vì hiện tại cao thủ khẳng định đều ở thượng tầng, phía dưới ai có thể ngăn trở hắn? Dù tổ đội cũng vô dụng, ở trước mặt Vương giả đỉnh cấp, chỉ là mười hai người lại tính là gì?
Trái lại Lăng Hàn, tốc độ hắn tăng lên lại chậm hơn nhiều, bởi vì cùng hắn ngang hàng đều là người mạnh nhất đương đại, muốn thắng? Khó! Mà coi như có thể thắng, cũng phải tiêu tốn thời gian rất dài.
Bởi vì người ở phía trên quá ít, tăng lên một bước vô cùng khó khăn, Vương giả đỉnh cấp trong lúc đó lại không muốn dễ dàng khai chiến, bởi vậy mọi người đều đang đợi, chờ người tới sau, vậy dĩ nhiên là có đá kê chân.