Thấy hắn bị lưới độc bức bách không có đường đi, Thạch Trung Huyền hưng phấn cười ha ha.
Nhiếp Vân muốn bỏ chạy ra xa, hắn cưỡng ép thoát khỏi lưới độc, mặc dù sẽ bị một kích tổn thương nhưng còn tốt hơn lưu lại gặp phiền toái lớn, hêện tại hắn xông tới chẳng khác gì chui đầu vào lưới, không chết mới là lạ.
Trong tiếng gầm gừ, lưới độc co rút rất mạnh sau đó bao phủ trước mặt Nhiếp Vân.
– Chết!
Cùng thời khắc đó, Nhiếp Vân giãy dụa ra khỏi lưới độc đi tới trước mặt Thạch Trung Huyền.
– Miệng cọp gan thỏ, kịch độc của ta đã làm ngươi tiêu hao hết tám chín phần mười lực lượng, vô dụng!
Nhìn thấy nắm đấm mềm nhũn không có lực lượng gì, Thạch Trung Huyền cười ha ha liền vươn tay đối công, hắn quét tay áo ngăn cản.
Không phải hắn tự đại, mà là hắn tự tin vào thiên phú độc sư của bản thân.
Loại chất độc này rất chí mạng, cho dù cường giả Thánh Tiên đụng vào cũng tổn thương huống chi một tiểu tử La Tiên Cảnh, có thể đoán được nắm đấm của hắn không có lực lượng gì cả, chỉ phô trương thanh thế mà thôi.
Lại nói tam ca Nhạc Tân Vô Thường nói phải lưu người sống, nếu như đối công giết hắn ngay lập tức thì còn hỏi được thứ gì cơ chứ.
– Tiêu hao tám chín phần mười? Ngươi sai rồi!
Nắm đấm va chạm với tay áo, cánh tay mềm nhũn của Nhiếp Vân đột nhiên khôi phục, hơn nữa trong cánh tay còn mang theo lực lượng cực kỳ cường đại.
Rầm rầm!
Thạch Trung Huyền kinh ngạc nhưng kế tiếp đã muộn, ống tay áo bị đánh thành bụi phấn ngay sau đó, cũng hóa thành bụi mù đầy trời.
– Sức chiến đấu gấp hai mươi lăm lần!
Dùng các loại yếu thế đào tẩu, rốt cục hắn cũng tìm được cơ hội cận thân, Nhiếp Vân nào dám do dự, hắn vận chuyển Đại Lực đan điền sau đó sử dụng bội số lực lượng cao nhất mình có.
Ầm ầm!
Quyền kình cuồng bạo trực đảo hoàng long.
Thạch Trung Huyền nằm mơ cũng không ngờ gia hỏa trước mặt mình giả heo ăn thịt hổ, lực lượng chân chính lại cường đại như vậy, hắn trúng một quyền vào giữa ngực, trái tim của hắn bị đánh thành mảnh vỡ.
– Giết Đoan Mộc Trường Cung là ngươi… Tại sao độc của ta không ảnh hưởng tới ngươi…
Hắn không có bất tử chi thân, bị chấn nát trái tim cơ bản đã tuyên bố tử vong, Độc Đầu Quỷ tung hoành lục đạo nhiều năm hêện tại vẫn lạc trong một tiểu tử vô danh, càng không nghĩ tới gia hỏa này chính là kẻ đã đại chiến với cánh tay của hắn, cánh tay này vừa vặn trốn trở về.
Nếu như sớm nhận ra gia hỏa này thì hắn cũng không sơ ý như vậy, tham công liều lĩnh.
– Thật xấu hổ, kỳ thật… Ta cũng là độc sư!
Quyền kình cuồng bạo của Nhiếp Vân đánh tới, sau đó hắn hừ lạnh và trả lời.
Chiêu này của Thạch Trung Huyền dùng đối phó người khác, thậm chí đối phó với người có thực lực cao hơn hắn sẽ mã đáo thành công, đối phó Nhiếp Vân lại không có tác dụng gì.
Thiê phú độc sư có thể khắc chế tất cả loại độc, độc của Thạch Trung Huyền rất lợi hại nhưng với hắn mà nói không có tác dụng gì cả.
Hơn nữa chẳng những không có tác dụng mà còn bị hắn hấp thu vào trong cơ thể, từ đó gia tăng uy lực của kịch độc đan điền, sức chiến đấu càng mạnh hơn nữa.
Tương đương hắn hao tổn tâm huyết đưa tặng dinh dưỡng cho Nhiếp Vân!
Sau khi hiểu ra những chuyện này, rốt cuộc Thạch Trung Huyền đã không thể khống chế nổi.
Bành!
Nổ thành mảnh vỡ đầy trời!
Cao thủ tuyệt thế nổi danh khắp Linh giới bị một quyền của Nhiếp Vân đánh chết.
– Cái gì?
– Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
– Thạch Trung Huyền chết?
Cảnh này dọa nhiều người nhảy dựng lên.
– Lão Tứ, lão Tứ… Ngươi giết lão Tứ? Chết đi cho ta!
Nhạc Tân Vô Thường không nghĩ tới lão Tứ lúc nãy còn hô to quát lớn nhưng hiện tại bị người ta đánh chết, hắn tức giận không kiềm chế được, Vô Thường Quỷ có cảm giác bị sét đánh thẳng vào đầu.