– Hoàng Phủ Quân Nhu đâu?
Miêu đại quan nhân khiếp sợ, cố gắng giả bộ như không có việc gì, nói:
– Làm sao ngươi biết nàng đến?
– Nói nhảm!
Vân Tri Thu vũ mị lườm hắn một cái, nói:
– Kiệu của nàng đang ở bên ngoài, ngươi cho rằng ta mù sao?
“…”
Thì ra là như vậy, đột nhiên Miêu Nghị có cảm giác trượt chân xuống vực sâu vạn trượng nhưng bàn tay lại bám vào mỏm đá, như trút được gánh nặng, hắn nói:
– Ta cùng không có gì nói chuyện với nàng, tùy tiện ứng phó vài câu sau đó nàng đi ra ngoài, nói là muốn đi dạo phủ thống lĩnh, ngươi cũng biết bối cảnh của nàng, ta cũng không muốn quá đắc tội cho nên tùy nàng.
Vân Tri Thu nhìn kỹ hắn một lát, nhìn tới mức nội tâm Miêu Nghị sợ hãi, nàng quay đầu đi vào trong nội đường.
Miêu Nghị sợ hãi, hắn tiến lên giữ chặt tay nàng.
– Ngươi làm gì thế?
Hắn cũng không biết Hoàng Phủ Quân Nhu có đi hay chưa, vạn nhất bị phát hiện thì làm sao bây giờ?
Vân Tri Thu đẩy tay hắn ra, cau mày nhìn hắn thật lâu.
Miêu Nghị bị phản ứng của nàng làm sụp đổ, chột dạ hỏi:
– Ngươi hôm nay thế nào, tại sao nhìn ta như thế?
Vân Tri Thu duỗi tay ra sau ót của hắn, lại chỉnh lại tóc mai.
– Ngươi sơ sót quá, một bên thấp một bên cao còn không biết? Ngươi cứ vậy mà đi gặp khách? Không sợ mất mặt? Ta thấy bên cạnh ngươi không có nữ nhân hầu hạ là không được, đáng tiếc Thiên Nhi, Tuyết Nhi không tiện đến nơi này.
Tảng đá trong lòng Miêu Nghị rơi xuống, còn tưởng có việc gì mà nàng nhìn hắn như vậy, thì ra là như thế!
Hắn vươn tay vuốt tóc, lòng dạ biết rõ, vừa rồi quá bối rối, nhất định Hoàng Phủ Quân Nhu luống cuống tay chân nên không chú ý, thật sự hù chết người.
Vân Tri Thu quay người đi vào nội đường. Miêu Nghị giữ chặt nàng lại, nói:
– Ngươi làm gì thế?
– Ngươi luôn túm ta làm gì vậy? Không sợ bị người ta nhìn thấy?
– Không phải, ta hỏi ngươi đi ra sau làm gì?
Vân Tri Thu tức giận nói:
– Đằng sau không phải tư địa của ngươi sao? Người khác không thể đi vào, chẳng lẽ ta còn không thể đi vào? Tóc của ngươi như vậy còn dám ra ngoài gặp người, ta sẽ chỉnh lại cho ngươi lần nữa.
Dứt lời kéo tay Miêu Nghị tiến lên.
Miêu Nghị nào dám để nàng đi ra nội đường. Vạn nhất đụng phải Hoàng Phủ Quân Nhu sẽ không có biện pháp bào chữa, hắn rút tay sau đó kéo nàng.
Vân Tri Thu kỳ quái nói:
– Ngươi làm sao thế, chẳng lẽ giấu nữ nhân sao?
Thật sự bị nàng đoán trúng! Miêu đại quan nhân chắc chắn sẽ không thừa nhận, hắn nói:
– Bất tiện, Khấu Văn Lam ở phía sau.
Hắn có thể lăn lộn tới bây giờ không phải ăn chay, năng lực ứng phó nguy cơ là nhất lưu, chỉ cần cửa sổ không bị xuyên phá sẽ có biện pháp lừa gạt.
– Ách…
Vân Tri Thu sửng sốt, thấp giọng hỏi:
– Các ngươi không phải đã chuyển giao cho nhau rồi sao? Hắn chạy tới đây làm gì?
Miêu Nghị thấp giọng trả lời:
– Là đến thu dọn đồ đạc, phía sau còn chút đồ của hắn, hắn muốn mang về Thủ Thành Cung.
Thì ra là như vậy! Vân Tri Thu gật đầu, cũng không tiện để Khấu Văn Lam nhìn thấy quan hệ của hai người, đành phải bỏ qua.
Đúng lúc này đầu bếp canh giữ cửa truyền âm cho hai người:
– Có người đến.
Hai người không do dự, lập tức quay lại chánh điện và ngồi xuống.
Lúc này tên thủ hạ từ ngoài chạy vào, tiến vào sau đó hành lễ, cũng truyền âm với Miêu Nghị.
– Đại nhân, Hoàng Phủ chưởng quầy đi.
– Ân! Biết rõ.
Miêu Nghị nghiêm trang gật đầu, tảng đá lớn trong nội tâm rơi xuóng, lại nhắc nhở:
– Không có ta cho phép, không cho kẻ nào quấy rầy, kể cả ngươi!
Sau khi thủ hạ lui ra, Miêu đại quan nhân tươi cười từ đáy lòng, hắn đứng lên ngoắc Vân Tri Thu:
– Đi, ta mang ngươi ra phía sau.