“Ơ, sao ba tôi lại đến đây?” Nguyễn Trà My nhìn thấy người đi đầu không khỏi sửng sốt, vẻ mặt nghi hoặc.
“Có lẽ là nóng lòng tới bàn chuyện kết hôn với bà Tịch, bà Tịch, hãy nắm bắt cơ hội nhé.” Tô Khiết là người hiểu rõ nhất vì sao những người đó lại tới, cô cố ý nói câu này cho bà Tịch nghe.
“Thì ra ba tới vì chuyện của mình.” Nguyễn Trà My thực sự tin tưởng, vẻ mặt càng thêm hưng phấn.
Tô Khiết: “…”
Nguyễn Trà My này ngây thơ đến mức nào mà lại tin lời cô nói là thật như thế?!
Nếu Nguyễn Lâm đến vì chuyện kết hôn của cô ta thì dẫn tất cả những người điều hành cấp cao của Hằng Thần đến làm gì?
Đầu Nguyễn Trà My bị úng nước à?
“Hứa Dinh Dinh, cô mau đi đi, mau lên” Bà Tịch cũng coi là thật, thấy Nguyễn Lâm dẫn người càng lúc càng tới gần, vội vàng đuổi Hứa Dinh Dinh.
Hiển nhiên bà ta sợ Nguyễn Lâm nhìn thấy Hứa Dinh Dinh sẽ hiểu nhầm, bà ta sợ ảnh hưởng đến liên hôn của hai nhà, sợ cuộc liên hôn với nhà họ Nguyễn sẽ bị huỷ bỏ.
Tô Khiết: “…”
Moá!
Vừa nãy cô chỉ thuận miệng nói thôi, thế mà hai người này lại đều coi là thật?
Không có não lẽ nào cũng không có mắt luôn?
Nhìn khí thế này mà là đến để bàn chuyện hôn nhân à?
Rốt cuộc ai đã cho họ sự tự tin?
Nguyễn Trà My còn trẻ thì cũng thôi, đằng này bà Tịch đã già rồi mà vẫn còn ngây thơ vậy sao?
Cô thật sự phục sát đất!