“Đế… Đế Hoang?”, mặc dù Tử Huyên nói rất nhỏ nhưng Diệp Thành vẫn nghe thấy, trong lòng cũng rất chấn động.
Đế Hoang là Hoang Cổ Thánh Thể mạnh nhất trong lịch sử, từng độc chiến với năm vị đế, chiến đấu đến giọt máu thánh cuối cùng.
Diệp Thành nhớ lại truyền kỳ liên quan đến Đế Hoang mà Thái Hư Cổ Long từng kể, bây giờ lại nghe thấy cái tên này từ miệng Tử Huyên, sao hắn có thể không kinh ngạc?
Từ biểu hiện của Tử Huyên, hắn khẳng định cô có quen biết với Đế Hoang, hơn nữa còn không phải quan hệ bình thường.
Bên này, cuối cùng bàn tay ngọc của Tử Huyên cũng không chạm vào mặt Diệp Thành mà dừng lại giữa không trung.
Chính vào lúc này, thần hà bao quanh thân thể cô hoàn toàn biến mất, vẻ mặt cũng trở nên đờ đẫn, hai mắt trũng sâu vô hồn, cô đứng yên đó bất động, tựa như một cái xác không hồn.
“Tử Huyên?”, Diệp Thành thử gọi một tiếng, nhưng không nhận được lời đáp lại.
“Lại… Lại biến về hình nộm rồi à?”, Diệp Thành nhỏ giọng nói, sau đó hạ lệnh cho Tử Huyên.
Tử Huyên nhận được mệnh lệnh lập tức hành động ngay, cô thực sự đã lại biến về hình nộm.
Đột nhiên, Diệp Thành mở Lục Đạo Tiên Luân Nhãn, nhìn chằm chằm Tử Huyên hy vọng có thể tìm ra manh mối từ trên người cô.
Chẳng mấy chốc hắn phát hiện nơi sâu trong đầu mày của Tử Huyên có một giọt máu loé lên thần hà bảy sắc lờ mờ, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác sợ run, không dám nhìn thẳng.
Diệp Thành dời mắt, Tiên Luân Nhãn hơi đau, có lẽ hành động nhìn xuyên thấu vừa rồi của hắn đã phạm phải cấm kỵ nào đó.
“Tử Huyên, rốt cuộc cô có lai lịch gì?”, Diệp Thành cau mày nhìn Tử Huyên trước mặt, tuy cô đã vào trạng thái ngủ say nhưng sự thần bí và cường đại của cô còn đáng sợ hơn bất cứ kẻ nào hắn từng gặp.