Anh ngoắc tay với Bạch Dương, nói vài câu ở bên tai của Bạch Dương, Bạch Dương nghe xong thì lộ ra nụ cười không dễ nhận ra, anh ta rời khỏi khách sạn đi rút tiền.
Phi Kê nhắc nhở: “Này, tôi nói cho các cậu biết, đừng kiếm chuyện cho tôi. Tôi không phải là thiện nam tín nữ gì, nếu các cậu dám giở trò sau lưng, vậy tôi giết cậu tại chỗ!”
Giang Nghĩa xua tay: “Không giở trò gì cả, tôi chỉ là nói mật khẩu với cậu ta, bảo cậu ta tới ngân hàng rút tiền, rất nhanh thì quay lại.
“Ha ha, như vậy còn tạm.”
Phi Kê đặt mông ngôi xuống, vừa hút thuốc vừa nghịch điện thoại.
Người dưới trướng nhìn chằm chằm Giang Nghĩa, không cho anh cử động một bước; những người bọn họ bình thường bắt nạt người khác quen rồi, cũng coi Giang Nghĩa thành loại người bình thường mà đối đãi.
Đợi bọn họ cầm được tiền, giữ lại một mạng của Giang Nghĩa hay không, tất cả xem tâm trạng của Phi Kê.
20 phút say, tiền đã tới.
Tiền quả thật đã tới rồi, chỉ là cách thức tới có hơi khác với những gì mọi người nghĩ.
Phi Kê cho rằng Bạch Dương sẽ tới ngân hàng xin chuyển khoản gì đó, nhưng điều không ngờ là Bạch Dương lại thuê một chiếc xe, vận chuyển tiền tới đây!
30 tỷ tiền mặt, tầng xếp tiền 500k, cứ thế mà từng xấp chồng lên nhau, hết tầng này tới tầng khác.
Thoải mái chiếm cứ ở trung tâm cả đại sảnh.
30 tỷ, chỉ nghe thấy con số này đã đủ kinh người, bây giờ nhìn thấy số tiền thực tế thì càng khiến mắt của người khác sáng lên.
Phi Kê vui vẻ đi tới.
“Được đấy, oắt con, không ngờ cậu vậy mà cho tôi 30 tỷ này.”
“Được, các anh em vác tiền lên xe cho tôi, mang đi!”
Phi Kê rất vui, khoản tiền lớn này có thể tiêu thỏa thích một trận rồi.
Nhưng còn chưa đợi thủ hạ của ông ta động thủ, Giang Nghĩa cắt ngang nói: “Đợi đã. ] Phi Kê nhìn qua: “Sao hả, hối hận rồi sao?”