Phi Kê đã cười: “Trước đây không có, đó là vì chưa gặp phải tôi; nếu gặp phải tôi từ Sớm, các cậu sớm đã tàn phế rồi.”
Lời này đủ bá khí.
Bạch Dương nhíu mày, nhìn không nổi nữa, bước lên một bước, chuẩn bị thay Giang Nghĩa ra tay dạy dỗ những tên khốn không biết điều này.
Giang Nghĩa lại không đếm xỉa, đưa tay ngăn Bạch Dương lại.
Anh hờ hững nói: “Vị đại gia Phi Kê này, chuyện này không có cơ hội cứu vấn sao?
Một tay một chân, quá ác rồi?”
Phi Kê cười ha hả: “Bây giờ biết sợ rồi sao?
Muộn rồi!”
Khựng lại một chút, ông ta đổi lời nói: “Có điều không phải không có cơ hội cứu vấn, ở trên thế giới này, bất luận chuyện gì cuối cùng cũng không thoát khỏi một chữ — tiền.”
“Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, nếu cậu có thể lấy ra đủ tiền để xoa dịu nỗi đau của các anh em tôi, vậy tay chân của cậu, tôi sẽ suy nghĩ giữ lại.”
Giang Nghĩa lại hỏi: “Vậy cần bao nhiêu tiền?”
Phi Kê nhìn Giang Nghĩa: “Cậu từng làm lãnh đạo nhỏ, kiếm được không ít nhỉ?
Không phải tôi cố ý chém giá, mà phải cho cậu chút bào học. Một giá, 9 tỷ!”
9 tỷ đối với người bình thường mà nói tuyệt đối là con số trên trời.
Nhưng đối với Giang Nghĩa mà nói, ngay cả hạt cát cũng không tính.
Anh bình tĩnh nói: “9 tỷ? Con số này nửa vời nghe thật khó chịu, như vậy đi, tôi cho anh tròn số, cho anh 30 tỷ thì như nào?”
Phi Kê ngây dại.