Hai người đi xuống lầu, thoáng cái thì nhìn thấy người của Dạ Cầm.
Một đám người chặn ở đầu khách sạn, chặn chết cửa lớn lại, cấm bất cứ ai ra vào, cho dù là muốn không nhìn thấy bọn họ cũng khó.
Nhìn thấy Giang Nghĩa đi xuống, mắt của người thuộc Dạ Cầm đều sáng lên.
Một người trong đó nhìn trông giống người cầm đầu đi tới, trên mặt ông ta xăm phi cầm màu đen, vừa giống chim vừa giống gà.
“Cậu là Giang Nghĩa?”
“Phải.”
Người đó hừ lạnh một tiếng, dùng tay chỉ vào mình: “Biết tôi không?”
Giang Nghĩa lắc đầu.
“Oắt con giỏi lắm, ngay cả tôi cũng không biết sao? Đủ hống hách đấy? Nói cho cậu biết, ông đây là người quản lý của Dạ Cầm, mọi người gọi là Phi Kê, Phi gia!”
Cái tên này thật sự gây cười.
Có điều lọt vào trong tai của nhân viên khách sạn thì giống như tồn tại của ác mộng.
Phi Kê, đó là ác ma giết người không chớp mắt.
Phàm là người bị Dạ Cầm bọn họ để ý, đều không có kết cục tốt đẹp.
Giang Nghĩa hờ hững hỏi: “Vậy nên con ‘gà bay như ông tìm tôi là làm máy bay gì?”
Đã tới lúc này rồi, anh vẫn nói lời dí dỏm, rõ ràng không có để Phi Kê vào trong mắt, nhiều tay đánh ở đây ở trong mắt Giang Nghĩa, cũng chỉ là một vật trang trí.
Phi Kê đánh giá trên dưới Giang Nghĩa, cười lạnh một câu, nói: “Được lắm oắt con, tính tình khá ngông. Tôi đã điều tra rồi, cậu trước đây là thống soái của mấy nhóm lính ở thủ đô, hình như là một lãnh đạo nhỏ?”
“Có điều cái đó cũng vô dụng.”
“Cậu bây giờ đã nghỉ hưu, là một dân thường. Tôi nói cho cậu biết, cho dù cậu không nghỉ hưu Phi Kê tôi cũng có thể giết cậu một cách dễ dàng.”